J
just_for_you_and_me2xxx
Guest
- 14/1/04
- 5
- 0
- 0
Sài Gòn...
Em đã đi qua những con đường của thành phố xô bồ và ồn ã này, để tìm
một khoảng vắng cho riêng mình. Nhưng không ! Công viên, bờ hồ, quảng
trường... tất cả đều đầy ắp người và người, giọng nói và giọng nói. Chợt
thấy sợ con người, như Agnès sợ hãi khi nghĩ đến cuộc sống phía bên kia
thế giới cũng đầy ắp giọng nói và những khuôn mặt giống nhau... Chợt thèm
được bao dung như Trịnh : "nếu nằm xuống thì điều hối tiếc nhất là không
được nhìn thấy con người nữa...".
Dừng lại bên một trạm điện thoại công cộng, định gọi cho anh nhưng rồi
lại thôi. Điện thoại, email, chat... không xóa đi khoảng cách như người ta
vẫn tưởng, chúng chỉ làm em càng cảm nhận rõ khoảng cách giữa chúng
mình, đó là hai thế giới riêng biệt không thể hòa nhập, không thể là một. Đôi
lúc em tìm cách chạy trốn những phương tiện liên lạc của thế giới hiện đại
này nhưng không thế, và có hơi sợ hãi vì mình lệ thuộc vào nó nhiều quá. Có
phải không anh, thời bây giờ muốn cảm nhận được tình yêu cũng phải có
sự can thiệp của máy móc và khoa học kỹ thuật ? Em không muốn thừa
nhận điều đó. Tình yêu, em cứ ngỡ nó thuần khiết, nhưng em đã lầm.
Khi đến với anh, em - một con bé nổi loạn, cứ nghĩ là mình đã chiến thắng
được những định kiến và ràng buộc, nhưng em cũng đã lầm. Khi đến với
anh, em lao vào một thứ ràng buộc khác, dịu dàng và êm ái nhưng bất khả
kháng, đó là tình yêu của anh. Em không muốn thú nhận điều này vì không
dám nhìn vào một sự thật : em cần sự cô đơn nhiều hơn là em tưởng. NVN
đã có lần viết cho em rằng : "trong câu thơ của em tôi không có mặt, tôi
không buồn mà chỉ nuối tiếc sao em không đi hết những ngày đắng cay...".
Em đã không đủ can đảm để đi hết những nỗi đắng cay, em dễ quỵ ngã. Vì
thế nên nhiều lúc em muốn thoát ra khỏi anh, nhưng lại có những lúc muốn
lao vào vòng tay anh để mà khóc, để cảm thấy mình thật sự được yêu
thương và che chở...
Lang thang qua những nẻo đường, ngắn dài đều có ngã rẽ. Lang thang,
không ngậm bông ngọc lan trắng, không giống như con chim bồ câu dẫn
đường đến bình yên cho một người ngày nào. Thành phố này có những
dòng sông nhưng không có bãi bờ, có nắng nhưng thiếu gió, những cơn
mưa không ồn ào và say đắm như những lúc có anh. Vừa thấy cần anh, vừa
không muốn gặp anh. Bây giờ anh ở đâu ? Một nơi nào đó xa xôi nơi cao
nguyên lạnh lẽo, hay ở một quán café bờ sông rợp tán bàng ? Bây giờ...
Ở thành phố này, sự thanh thản có lẽ chỉ tìm thấy nơi bốn bức tường ngột
ngạt. Em về lại căn phòng của mình, nghe Clayderman dạo bản Changer La
Vie, mơ màng nghĩ đến một sự thay đổi. Vâng, có lẽ em đang cần một sự
thay đổi...
"Tuổi trẻ không nên nói gì cũng đúng...", em đã có nhiều sai lầm và đó là
những bài học không thể quên. Em đã bước qua được giai đoạn khó khăn
này, và sẽ tiếp tục cố gắng, cố gắng...
Phía ngoài lan can, chiếc phong linh khẽ leng keng theo nhịp gió, như tiếng
vỗ cánh của thiên thần bên cửa sổ bình yên...
Ở Sài Gòn, ở trong nỗi cô đơn, em nghe được tiếng vỗ cánh của những
thiên thần... anh có biết không ?
Ta là con sáo lang thang
Nặng lòng bờ cũ
Biết đi đâu ?
Biết về đâu ?
Nơi nào cũng hun hút gió...
SR (Moved from home.vnn.vn)
Em đã đi qua những con đường của thành phố xô bồ và ồn ã này, để tìm
một khoảng vắng cho riêng mình. Nhưng không ! Công viên, bờ hồ, quảng
trường... tất cả đều đầy ắp người và người, giọng nói và giọng nói. Chợt
thấy sợ con người, như Agnès sợ hãi khi nghĩ đến cuộc sống phía bên kia
thế giới cũng đầy ắp giọng nói và những khuôn mặt giống nhau... Chợt thèm
được bao dung như Trịnh : "nếu nằm xuống thì điều hối tiếc nhất là không
được nhìn thấy con người nữa...".
Dừng lại bên một trạm điện thoại công cộng, định gọi cho anh nhưng rồi
lại thôi. Điện thoại, email, chat... không xóa đi khoảng cách như người ta
vẫn tưởng, chúng chỉ làm em càng cảm nhận rõ khoảng cách giữa chúng
mình, đó là hai thế giới riêng biệt không thể hòa nhập, không thể là một. Đôi
lúc em tìm cách chạy trốn những phương tiện liên lạc của thế giới hiện đại
này nhưng không thế, và có hơi sợ hãi vì mình lệ thuộc vào nó nhiều quá. Có
phải không anh, thời bây giờ muốn cảm nhận được tình yêu cũng phải có
sự can thiệp của máy móc và khoa học kỹ thuật ? Em không muốn thừa
nhận điều đó. Tình yêu, em cứ ngỡ nó thuần khiết, nhưng em đã lầm.
Khi đến với anh, em - một con bé nổi loạn, cứ nghĩ là mình đã chiến thắng
được những định kiến và ràng buộc, nhưng em cũng đã lầm. Khi đến với
anh, em lao vào một thứ ràng buộc khác, dịu dàng và êm ái nhưng bất khả
kháng, đó là tình yêu của anh. Em không muốn thú nhận điều này vì không
dám nhìn vào một sự thật : em cần sự cô đơn nhiều hơn là em tưởng. NVN
đã có lần viết cho em rằng : "trong câu thơ của em tôi không có mặt, tôi
không buồn mà chỉ nuối tiếc sao em không đi hết những ngày đắng cay...".
Em đã không đủ can đảm để đi hết những nỗi đắng cay, em dễ quỵ ngã. Vì
thế nên nhiều lúc em muốn thoát ra khỏi anh, nhưng lại có những lúc muốn
lao vào vòng tay anh để mà khóc, để cảm thấy mình thật sự được yêu
thương và che chở...
Lang thang qua những nẻo đường, ngắn dài đều có ngã rẽ. Lang thang,
không ngậm bông ngọc lan trắng, không giống như con chim bồ câu dẫn
đường đến bình yên cho một người ngày nào. Thành phố này có những
dòng sông nhưng không có bãi bờ, có nắng nhưng thiếu gió, những cơn
mưa không ồn ào và say đắm như những lúc có anh. Vừa thấy cần anh, vừa
không muốn gặp anh. Bây giờ anh ở đâu ? Một nơi nào đó xa xôi nơi cao
nguyên lạnh lẽo, hay ở một quán café bờ sông rợp tán bàng ? Bây giờ...
Ở thành phố này, sự thanh thản có lẽ chỉ tìm thấy nơi bốn bức tường ngột
ngạt. Em về lại căn phòng của mình, nghe Clayderman dạo bản Changer La
Vie, mơ màng nghĩ đến một sự thay đổi. Vâng, có lẽ em đang cần một sự
thay đổi...
"Tuổi trẻ không nên nói gì cũng đúng...", em đã có nhiều sai lầm và đó là
những bài học không thể quên. Em đã bước qua được giai đoạn khó khăn
này, và sẽ tiếp tục cố gắng, cố gắng...
Phía ngoài lan can, chiếc phong linh khẽ leng keng theo nhịp gió, như tiếng
vỗ cánh của thiên thần bên cửa sổ bình yên...
Ở Sài Gòn, ở trong nỗi cô đơn, em nghe được tiếng vỗ cánh của những
thiên thần... anh có biết không ?
Ta là con sáo lang thang
Nặng lòng bờ cũ
Biết đi đâu ?
Biết về đâu ?
Nơi nào cũng hun hút gió...
SR (Moved from home.vnn.vn)