Mẹ!

  • Thread starter ngocnobita
  • Ngày gửi
H

Hoài Thương

Guest
Đọc nh­ững bài trong topic này, mình không rõ tâm trạng mình thế nào, buồn và chia sẻ với những mất mát của mọi người, dửng dưng với tình thân của chính mình. Ông ta bỏ rơi 2 mẹ con mình từ khi mình được 45 ngày tuổi nên chẳng biết tình cảm cha con nó thế nào, thậm chí không muốn tưởng tượng. Ông ta quay lại, mình ghét chỉ muốn bắn 1 phát chêt tươi.
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
C

Colaido

Sơ cấp
Đọc nh­ững bài trong topic này, mình không rõ tâm trạng mình thế nào, buồn và chia sẻ với những mất mát của mọi người, dửng dưng với tình thân của chính mình. Ông ta bỏ rơi 2 mẹ con mình từ khi mình được 45 ngày tuổi nên chẳng biết tình cảm cha con nó thế nào, thậm chí không muốn tưởng tượng. Ông ta quay lại, mình ghét chỉ muốn bắn 1 phát chêt tươi.
Chị Hoài Thương à! Em không rõ về hoàn cảnh gia đình chị, nhưng em hiểu những mất mát chị phải gánh chịu. Người cha đã bỏ mẹ con chị đi khi Mẹ chị mới sinh chị được 45 ngày, thật tệ bạc lắm phải khồng chị? Người cha đó thật chẳng xứng với mẹ, thật không xứng. Nhưng dù có thế nào, người cha ấy có tệ bạc, có xấu xa thế nào thì cũng là cha của chị. Chị đang mang trong mình dòng máu của ông ấy. Nếu bảo mẹ và chị chấp nhận 1 người đàn ông, 1 người chồng, 1 người cha như thế trong gia đình thì thật khó nhưng nếu ông ấy đã nhận ra lõi lầm và đang làm lại để chuộc lỗi với mẹ và chị, thì hãy tha thứ cho người cha như thế chị ạ. Vì người ta bảo: Đánh kẻ chạy đi chứ k ai đánh người chạy lại chị ạ. Giận cha bao nhiêu, thì lại thương mẹ bấy nhiêu. Đọc tâm sự của chị em thấy khâm phục mẹ chị lắm.
 
FBI

FBI

*[Đẹp trai nhất web]*
2/7/08
274
5
18
Biết làm gì
Nếu bảo mẹ và chị chấp nhận 1 người đàn ông, 1 người chồng, 1 người cha như thế trong gia đình thì thật khó nhưng nếu ông ấy đã nhận ra lõi lầm và đang làm lại để chuộc lỗi với mẹ và chị, thì hãy tha thứ cho người cha như thế chị ạ. Vì người ta bảo: Đánh kẻ chạy đi chứ k ai đánh người chạy lại chị ạ. Giận cha bao nhiêu, thì lại thương mẹ bấy nhiêu. Đọc tâm sự của chị em thấy khâm phục mẹ chị lắm.

Cái này cũng ko hẳn là đúng cô em ạh.
Người ta có thể cho đó là vị tha, là cao thượng... là... cái gì đó giống như 1giọt máu đào hơn ao nước lã.
Nhưng nếu nhìn nhận vấn đề ở 1 góc khác. Bạn sẽ thấy nó hoàn toàn khác.
Như thế này:

Tại sao bao nhiêu kẻ giết người, phạm tội ác... lại bị giết, bị ngồi tù? Mặc dù sau những hành vi đó có rất nhiều người hối lỗi và cảm thấy ân hận cực độ, nó ko chỉ ảnh hưởng đến bản thân, và còn ảnh hưởng tới cả gia đình những kẻ đó.

Tại sao đều là đồng loại, lại đặt ra những án phạt khắt khe nhưng vậy?

Đó là vì tính răn đe. Răn đe để cho những người chưa có những hành vi như vậy biêt đc tính sai trái của vụ việc mà không mắc phải nữa.

Trở lại với những người đàn ông/ đàn bà bỏ người thân ở những lúc khó khăn nhất, rồi vài chục năm sau quay lại nhận bố/mẹ. Rồi viện ra n lý do nào đó nghe rất là... muốn thông cảm. Nhưng nếu ai cũng đc thông cảm vì đã mắc lỗi như vậy, thì làm lấy ai làm gương cho những hành động vô lương tâm đó?

Người ta vẫn nói, cái gì cũng có giá của nó. Việc mình làm, mình phải chịu lấy.
Còn chung dòng máu, cùng huyết thống. Nói thật, điều quan trọng là dòng máu hay huyết thống đó có chảy đúng chỗ nó cần chảy hay ko thôi.
Muốn để người ta tôn trọng, hãy tôn trọng người ta trước.

Nên vệc này ko có chuẩn mực về đúng hay sai, nên làm thế nào, ko nên làm thế nào cả.
Hãy làm vệc gì mình cảm thoải mái nhất !
 
H

Hoài Thương

Guest
Em chả nghĩ cái gì sâu sa, em chỉ thấy rằng từ quãng thời gian em bắt đầu có ký ức thì tại ông ấy mà em bị bọn bạn chế giễu về việc tự dưng em thiếu hụt 1 thứ mà đứa nào cũng gọi là "bố" ấy, mẹ em bảo bố em đi bộ đội "hi sinh" rồi, mà chúng nó ko tin, vì không thấy có "bàn thờ". Chúng nó được bố chúng nó làm diều, làm đủ thứ trò chơi, được cõng... em chỉ toàn theo sau bố con nó để..xem hoặc về nhà lủi thủi với mẹ. Lớn lên học cấp 3 em phải chuyển lớp để khỏi đứa nào biết về hoàn cảnh của em. Lớn rồi, chúng nó không trêu ác như hồi bé, nhưng chúng nó cứ nhìn cái kiểu ái ngại...bực cả mình. Cứ thế thì cũng vẫn sống được, đằng này sau đúng tròn 18 năm ông ấy liên lạc, híc, 18 năm ko có bố vẫn sống được, giờ tự dưng có 1 ông muốn gặp, muốn nói chuyện theo kiểu "bố-con", thấy không thoải mái chút nào, thấy có cảm giác muốn phá phách, đập vỡ cái gì đó. Mẹ và bà ngoại bảo "Đánh KẺ chạy đi, chứ không ai đánh NGƯỜI chạy lại!", ép em gặp ông ấy, ông ấy lôi ra 1 tập thư giấy xỉn màu vàng cho em đọc, trong thư toàn là thư mẹ em viết cho ông ấy, có vài bức nội dung rằng là mẹ em không thể bỏ đứa bé trong bụng theo lời ông ấy được, vì đó là tội ác. 2 người đó cũng là bộ đội, yêu nhau rõ là thắm thiết, xong rồi cưới nhau, mẹ làm dâu vài tháng, rồi rủ ông ấy về "ở rể", rồi có bầu, ông ấy xui bỏ cái bầu ấy đi, mẹ ko bỏ, rồi đẻ ra 1 đứa là em, được hơn tháng thì ông ấy bỏ đi, để lại 1 tờ giấy có ký tên sẵn ở dưới (chắc để làm thủ tục ly hôn). Ức chế là ức chế cái vụ xui bỏ cái bầu. Bỏ nó thì giờ thế nào nhỉ? 30 tuổi, phải gặp ông ta 2 lần, 1 lần là mẹ ép, 1 lần mới đây ông ấy tự dẫn xác về theo lời mời của "ông thông gia" (là bố chồng em). Cũng may giờ ông ấy ở mãi tận miền nam nên khó mà gặp thường xuyên.
Túm lại, đàn ông hay đàn bà, những người mà đã từng bỏ rơi chính con của mình thì đều là không thể chấp nhận được dù với bất kỳ lý do gì.

(thư mẹ viết cho ông ấy là quãng thời gian ông ấy ở đơn vị, còn mẹ ở quê ngoại, mỗi lần về phép là ông ấy về quê ngoại "ở rể")
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
ngocnobita

ngocnobita

Thật thà và hậu đậu!
Cảm ơn chị Thương đã chia sẻ, cảm ơn những lời bình rất thật của anh FBI. Đúng là: Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Em thì được sống trong sự đùm bọc che chở, trong tình thương của cả Bố lẫn Mẹ, đó thật là cái đáng quý nhất, hạnh phúc nhất. 28/06 năm ngoái (Âm lịch), không may 1 căn bệnh quái ác đã cướp đi Mẹ. Để rồi bây giờ Em - phải chịu cảnh mồ côi Mẹ. Anh chị chẳng cảm nhận được nỗi đau tột độ của em lúc đó, là người ở cạnh Mẹ trong những giây cuối cùng mà em chẳng nhận được lời dặn dò, lời nhắc nhở nào của Mẹ để lại. Mẹ lặng lẽ ra đi, em chỉ kịp lau vội hàng nước mắt còn lăn dài trên má Mẹ và hét thật to: "Mẹ ơi, mở mắt ra đi". Em sốc mẹ lên, em gọi, em lay.......nhưng vô vọng. Em tìm đến sự cứu giúp của mọi người, nhưng em nhận lại là cái gì? Là: "Lôi nó ra ngoài, đừng cho nó đến gần Bà", là "gọi xe ngay đi, đừng chậm trễ". Ôm Mẹ suốt quãng đường dài về nhà, bên tai còn văng vẳng câu nói sáng đó của Mẹ: "Ngọc à, Mẹ đói lắm, nhưng cổ họng Mẹ đau quá, Mẹ k nuốt được" Con bảo mua cháo, mẹ gật đầu: "Để đó khám về Mẹ ăn sau". Ôm Mẹ vào lòng với những tiếng nấc nghẹn đắng, mắt con nhìn xa xăm.......những hàng cháo vỉa hè....con khóc, dường như Mẹ cũng đang khóc....
.............
Sự ra đi của Mẹ, là sự mất mát lớn nhất của gia đình, là sự tiếc thương vô vàn của họ mạc, làng xóm và là sự thiệt thòi lớn nhất của em con-Em mới 19 tuổi-Cái tuổi chập chững bước vào đời, cái tuổi cần đến sự quan tâm và sẻ chia của 1 người Mẹ nhiều nhất.
.............
Sóng gió nào rồi cũng sẽ trôi đi, nỗi đau nào theo thời gian cũng dần tan biến, chị em con sẽ sống sao cho tốt, để báo hiếu với Mẹ - Người phụ nữ đáng kính của gia đình, người con dâu thảo của họ Trần.
...........
Một buổi trưa - Hà Nội
 
ngocnobita

ngocnobita

Thật thà và hậu đậu!
Mẹ!
Con muốn khóc quá, muốn khóc thật to, hét thật to Mẹ ạ. Mọi chuyện dường như sắp rùm beng lên, phức tạp hơn. Con phải giải quyết thế nào cho ổn cả đôi đường đây???????
 
ngocnobita

ngocnobita

Thật thà và hậu đậu!
ðề: Mẹ!

[h=1]Mother In The Dream :043::043:[/h]
212a8ec644fb5327c4b28af6b60579a7.jpg
 
Sửa lần cuối:
ngocnobita

ngocnobita

Thật thà và hậu đậu!
ðề: Mẹ!

[video=youtube;CM5Slb5QROs]http://www.youtube.com/watch?v=CM5Slb5QROs[/video]
 
chuyenvien1234

chuyenvien1234

Sơ cấp
7/6/12
9
0
0
44
Ho Chi Minh
ðề: Mẹ!

Cuối tuần! Cuối tuần về thăm gia đình, thăm mẹ.

12h hết giờ làm, nhờ chị kế toán công ty đèo ra bến Mỹ Đình để bắt xe về quê. Về quê vui lắm, nhưng cũng ngổn ngang nỗi buồn. Mẹ ốm mà chẳng có lấy 1 đồng cho mẹ. làm bao nhiêu chỉ đủ ăn, tàu xe. Nhà mình giờ neo người quá, Bố yếu, mẹ ốm. Cứ nghĩ đến cảnh trưa nắng chang chang, bó vẫn đội nón ra đống_nghĩ thấy cực. Nhà nông vất vả thật, trưa thì trưa chặt, tối thì tối mịt mới về, cơm thì bửa rau bữa mắm qua ngày. Làm lụng vất vả quanh năm suôt tháng cũng chỉ dành dụm cho con cái được đến trường, có cái ăn cái mặc, không để nó thua kém bạn bè. Trong đầu lúc nào cũng sợ đến 1 ngày, mình không đủ sức lo cho con thì con mình không biết sẽ sống thế nào, dựa dẫm vào ai.

Chắt góp nuôi được con gà, con heo, thả ao được vài con cá, tính nuôi lớn rồi bán kiếm vài đồng, trang trải cuộc sống, mua cái nọ cái kia hay trang trải cho bữa ăn hàng ngày. Nhưng khi con đi xa về, mẹ nhốt sẵn từ hôm truớc, chờ con về rồi mổ thịt.

Mẹ muốn dành cho con những gì ngon nhất, mặc những gì ấm nhất, làm những gì tốt nhất có thể cho con. Bố mẹ vẫn là người luôn dành cho con mọi sự ưu ái và quan tâm đặc biệt nhất.

Thứ 7, chủ nhật con được nghỉ.

Chiều muộn thứ 7 con mới về tới nhà, biét con về, mẹ đã chuẩn bị sẵn đồ ăn bữa tối, biết con thích ăn mía, mẹ đã mua sẵn 1 cây để dành. Chẳng phải làm gì, chỉ tắm rửa rồi dọn cơm ăn. Xong xuoi đồng hồ đã chỉ 20h tối. Con lại liên tục nhận được tin nhắn hay cú điện thoại của đám bạn rủ đi uống nước, ăn chè..Chẳng 1 chút suy nghĩ..Con lại đi!

Mẹ chỉ khẽ cười và dặn dò: mới về mêt thì chơi bời ít thôi, mai lại ốm ra đấy thì không di làm được. Con vâng dạ qua quýt rồi vụt đi.

22h con về, có khi muộn hơn, nhà mình đã tắt điện. Con rón rén thay đồ, mẹ chưa ngủ, mẹ nói "sao về muộn thế?" Con chỉ trả lời bâng quơ: "vâng". mẹ hỏi thêm: Đi chơi những đâu, có vui không?

Mẹ vãn thế, lúc nào cũng ân cần quan tâm chúng con như thế. Sớm mai, quen thói ngủ nuớng, 7h con mới dậy. Ở quê mình, 7h mọi ngừoi đã làm được 1/4 công việc buổi sáng. Đồng còn nhièu việc phải làm, nhưng thấy con ngủ, mẹ khong lỡ gọi. Uể oải lồm cồm bò dậy khi mặt trời hắt vào giưừong qua khe cửa sỏ, mẹ đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng cho con. Xong xuôi lại di chợ nấu cơm chuẩn bị bữa trưa....chuẩn bị cho chiều con lên HN.

Vậy là con hết 1 ngày nghỉ, bố mẹ mất 1 ngày làm việc. Khi đi mẹ cố dúi cho con vài đồng, miệng không quen dặn dò ăn uống cho chu đáo, chú ý giữ gìn sức khoẻ. Con chỉ im lặng, mắt con sắp nhoè đi, ôm balô con vội ra xe..!

Trên ôtô, ngồi giữa bao nhiêu người, con chợt nghĩ về mẹ...

Và, nước mắt con trào ra...!

Bài của rất chân thực. Và mình cũng vậy, mình rất cảm ơn các đấng sinh thành mình.
 
N

nga69

Mưa mùa hè ^^
31/5/11
214
2
0
Nơi tình iu bắt đầu
ðề: Mẹ!

Đọc bài của Nobita mà chỉ trực khóc, hik, n có người ở đây nên ko giám, mặt đỏ ửng lên, rưng rưng roài, n lại cố kiềm chế.haiz. mỗi người 1 số phận, Phải cố gắng sống sao cho sứng đáng với công sinh thành,. Cầu mong những điều tốt đẹp nhất đến với bạn và gia đình.
 
hoachuame

hoachuame

Sơ cấp
29/9/11
33
3
8
Hai Phong
ðề: Mẹ!

Đọc trang đầu, rồi bận quá không đọc hết được nên lại đọc trang cuối. Xin chia sẻ với em ngocnobita nhé.
 
N

nhynguyen

Sơ cấp
25/6/12
26
0
0
35
Củ Chi-HCM
ðề: Mẹ!

Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn cháy ra.
 
ngocnobita

ngocnobita

Thật thà và hậu đậu!
ðề: Mẹ!

Mới đó mà đã 2 năm................:018::018::018:
 
B

banhsukem

Sơ cấp
25/7/12
7
0
0
Hà Nội
ðề: Mẹ!

Bạn rất thương mẹ nhưng sao chỉ khi lên xe bạn mới nghĩ thế. Sao lúc ở nhà bạn không có ý muốn giúp bố mẹ đi. Đâu phải bạn mới xa nhà. Và đâu phải đấy là lần đàu tiên bạn về quê. Những lần trước bạn có như thế không?
 
binhminhsom

binhminhsom

Ngoan hiền nhất WKT!!! :D
17/11/08
969
159
43
Mây và núi!!!
ðề: ðề: Mẹ!

Xin lỗi bạn, nhưng bạn đã đọc thật kỹ những dòng tâm sự này chưa? Bạn có hiểu những dòng tâm sự này không mà bạn hỏi câu hỏi như vậy? Mình thấy buồn cho bạn đó.
Các cụ có câu Uốn lưỡi mười lần trước khi nói bạn à.
 
ngocnobita

ngocnobita

Thật thà và hậu đậu!
ðề: ðề: Mẹ!

Bạn rất thương mẹ nhưng sao chỉ khi lên xe bạn mới nghĩ thế. Sao lúc ở nhà bạn không có ý muốn giúp bố mẹ đi. Đâu phải bạn mới xa nhà. Và đâu phải đấy là lần đàu tiên bạn về quê. Những lần trước bạn có như thế không?
:018: :018::018::018::018:
 
ngocnobita

ngocnobita

Thật thà và hậu đậu!
ðề: Mẹ!

2 năm rồi, chẳng viết gì vào đây, chỉ lẳng lặng vào rồi lại đi ra.
Hà nội hôm nay mưa to, mưa suốt không ngớt. Mưa bao giờ cũng buồn. Ngồi trong văn phòng mà nghe âm thanh từ đâu vọng về, ca khúc Gặp mẹ trong mơ. Lại nhớ
mẹ quá.
556288_316903548381930_704232273_n.jpg
 
K

kohan

Guest
31/8/12
3
0
1
ha noi
kohanvn.com
Chỉ có bố mẹ luôn yêu thương con vô điều kiện. Lúc trước đi học cũng thế cứ về nhà là bme mất 1 ngày đi làm và sắm quà cho con. Giờ đi làm vẫn thế. Lúc nào cũng chỉ biết tự dặn lòng pải cố gắng để không phụ công bme thôi
 
myyen9999

myyen9999

Tình ơi xin ngủ yên!
30/3/10
203
3
18
TP Quy Nhơn
Nhớ hùi xa nhà lần đầu tiên đi ôn thi đại học cách nhà 30km, Mẹ đưa lên bến xe buýt , lúc xe sắp chạy Mẹ dúi thêm 50.000 nữa vào tay...
Cuối tuần đó về nhà nghe Ba kể đêm đó Mẹ khóc...
Bây giờ Mẹ con cách nhau 1/4 vòng trái đất, có muốn mua gì cho Mẹ cũng khó khăn nữa.
Nhớ quá chừng chừng.
 
ngocnobita

ngocnobita

Thật thà và hậu đậu!
6 Năm rồi ư?
 

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA