Chán và chê....
hắn thú thực... hắn nghèo rùi... có lẽ khá nhàm chán khi cứ mãi nói về một vấn đề.. khá nhạt khi nhắc mãi một khía cạnh của cuộc sống ấy. Khá chán... Cũng chán như khi ng ta chơi với hắn, cũng chán như khi ng ta cứ thấy hắn chỉ im lặng và cười trừ khi đề cập đến mùa cũ... Hắn thấy chán chính hắn...
Hai ngày bắn pháo bông, với một ngày hắn cuốc bộ muốn rục giò, và một ngày hắn thảnh thơi đến tận cùng khi từ mờ mờ tối đã vi vu trên sông để ngắm mây trôi, nhìn ngày đổ bộ vào đêm. Một ngày cho hắn lênh đênh và chênh vênh với sóng nước sông Hàn. Một ngày cho hắn vi vu với đủ các kiểu chớp nháy liên tục trên ghe... cứ lênh đênh... cứ chênh vênh... như cái cách chao nghiêng và khuất lối của cánh chim giữa mênh mông mây trời...
lênh đênh một chiếc thuyền non
chênh vênh một mảnh hồn con con sầu
chợt in đáy nước vàng ngầu
vớt về nhặt lại mảng màu rêu phong
Là thế...?
Hắn thả mắt nhìn đến mông mênh mây trời. "Có ba điều mà con người ko thể biết trước được. Đó là giới hạn của bầu trời, độ sâu của biển cả và sự vô thường của cuộc sống". Hắn cứ loay hoay mãi... Duyên may hay là sự lựa chọn?
Hắn với Anh vẫn liên lạc nhưng hắn dường như bị bình thường hoá. Anh ngày đầu với hắn vẫn hay cf và nt nhưng dường như hắn bị hoá bình thường..? Hắn vẫn zị... Sự chọn lựa hay là duyên may?
Nhỏ bạn rủ bói toán. Uhm thì đi cho nó thoả mãn. Ng ta nói hắn trong năm ni lên xe bông. Hắn cũng cười. Khoảng cuối năm. Hắn cũng cười. Lấy chồng hay là lập gia đình? Hai khía cạnh hoàn toàn khác nhau. Và càng khác xa khi nằm trong cái sự mổ xẻ khá rồ của hắn. Hắn cũng cười. Bước qua đầu ba đầu tiên hắn sẽ rẽ một lối khác. Những câu thơ ngày trước của hắn cứ y như đã được định sẵn giữa vang vọng tiếng chuông chiều
Bậc Thiên Sơn gập ghềnh
Chờ duyên người cõi tịnh
Tam niên cũng vô tình
Quay đầu nhìn lại là cả một khoảng thời gian trống đến chênh vênh. Ngược về lối cũ là cả một khoảng trời thẩn thờ đến vô duyên của hắn. Hình như càng có tuổi, con ng ta thường hay suy niệm nhiều về quá khứ. Dường như càng già, người ta càng muốn quay về với tâm linh, quay về với bản ngã. Hay càng lâu về thời gian người ta càng níu kéo cuộc sống bằng những yên bình, bằng những thanh thản và bằng cả một tấm lòng...
Nhỏ nói "cái gì ko mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền"... Hắn cũng cười. Có lẽ thế nên Nhỏ khá thành công so với hắn. Nhưng hắn biết, có những thứ ko mua được bằng rất rất nhiều tiền mà phải mua bằng một tấm lòng. Một vết xước ngày cũ, một nỗi đau tuổi trẻ hay một tâm hồn cô đơn liệu sẽ mua được bằng những lần cụng ly 100%, bằng những lần quay cuồng hay bằng những cuộc phiêu lưu tình ái? Hay lại nhặt về thêm một vết sẹo còn mới nguyên, sâu và dài hơn???
Hắn đôi khi thấy chán chê... chán hắn... chán người... chán cho cái sự loay hoay chờ đợi của chính hắn...
Ngày lễ.. được lang thang... được rong ruổi trên những con đường giữa cái nắng trưa... giữa sóng biển ngày hè... giữa cái sự bất cần đen-trắng nước da... giữa Tây - ta trên cùng những khu phố, ks, quán ăn... giữa cái thoải mái Tây hoà với cái đắn đo cân nhắc của ta...
Ngày lễ... được lang thang... được trải nghiệm... được cảm nhận rõ hơn cái chán chê của hắn-của đời, của tình-của tiền, của bạn-của ta.
Nhẩm rằng được mấy mươi năm
Mà chờ mà đợi mà nằm mơ hoang
Nhẩm rằng biết mấy vẹn toàn
Mà vui, mà giận, mà hờn mà yêu
Nhẩm rằng có hết cô liêu
mà còn vương vấn mà phiêu lưu tình
Ta về ta nhẩm riêng mình
Còn-không, được-mất cũng tình bóng mây
--------------
02May2010
hắn thú thực... hắn nghèo rùi... có lẽ khá nhàm chán khi cứ mãi nói về một vấn đề.. khá nhạt khi nhắc mãi một khía cạnh của cuộc sống ấy. Khá chán... Cũng chán như khi ng ta chơi với hắn, cũng chán như khi ng ta cứ thấy hắn chỉ im lặng và cười trừ khi đề cập đến mùa cũ... Hắn thấy chán chính hắn...
Hai ngày bắn pháo bông, với một ngày hắn cuốc bộ muốn rục giò, và một ngày hắn thảnh thơi đến tận cùng khi từ mờ mờ tối đã vi vu trên sông để ngắm mây trôi, nhìn ngày đổ bộ vào đêm. Một ngày cho hắn lênh đênh và chênh vênh với sóng nước sông Hàn. Một ngày cho hắn vi vu với đủ các kiểu chớp nháy liên tục trên ghe... cứ lênh đênh... cứ chênh vênh... như cái cách chao nghiêng và khuất lối của cánh chim giữa mênh mông mây trời...
lênh đênh một chiếc thuyền non
chênh vênh một mảnh hồn con con sầu
chợt in đáy nước vàng ngầu
vớt về nhặt lại mảng màu rêu phong
Là thế...?
Hắn thả mắt nhìn đến mông mênh mây trời. "Có ba điều mà con người ko thể biết trước được. Đó là giới hạn của bầu trời, độ sâu của biển cả và sự vô thường của cuộc sống". Hắn cứ loay hoay mãi... Duyên may hay là sự lựa chọn?
Hắn với Anh vẫn liên lạc nhưng hắn dường như bị bình thường hoá. Anh ngày đầu với hắn vẫn hay cf và nt nhưng dường như hắn bị hoá bình thường..? Hắn vẫn zị... Sự chọn lựa hay là duyên may?
Nhỏ bạn rủ bói toán. Uhm thì đi cho nó thoả mãn. Ng ta nói hắn trong năm ni lên xe bông. Hắn cũng cười. Khoảng cuối năm. Hắn cũng cười. Lấy chồng hay là lập gia đình? Hai khía cạnh hoàn toàn khác nhau. Và càng khác xa khi nằm trong cái sự mổ xẻ khá rồ của hắn. Hắn cũng cười. Bước qua đầu ba đầu tiên hắn sẽ rẽ một lối khác. Những câu thơ ngày trước của hắn cứ y như đã được định sẵn giữa vang vọng tiếng chuông chiều
Bậc Thiên Sơn gập ghềnh
Chờ duyên người cõi tịnh
Tam niên cũng vô tình
Quay đầu nhìn lại là cả một khoảng thời gian trống đến chênh vênh. Ngược về lối cũ là cả một khoảng trời thẩn thờ đến vô duyên của hắn. Hình như càng có tuổi, con ng ta thường hay suy niệm nhiều về quá khứ. Dường như càng già, người ta càng muốn quay về với tâm linh, quay về với bản ngã. Hay càng lâu về thời gian người ta càng níu kéo cuộc sống bằng những yên bình, bằng những thanh thản và bằng cả một tấm lòng...
Nhỏ nói "cái gì ko mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền"... Hắn cũng cười. Có lẽ thế nên Nhỏ khá thành công so với hắn. Nhưng hắn biết, có những thứ ko mua được bằng rất rất nhiều tiền mà phải mua bằng một tấm lòng. Một vết xước ngày cũ, một nỗi đau tuổi trẻ hay một tâm hồn cô đơn liệu sẽ mua được bằng những lần cụng ly 100%, bằng những lần quay cuồng hay bằng những cuộc phiêu lưu tình ái? Hay lại nhặt về thêm một vết sẹo còn mới nguyên, sâu và dài hơn???
Hắn đôi khi thấy chán chê... chán hắn... chán người... chán cho cái sự loay hoay chờ đợi của chính hắn...
Ngày lễ.. được lang thang... được rong ruổi trên những con đường giữa cái nắng trưa... giữa sóng biển ngày hè... giữa cái sự bất cần đen-trắng nước da... giữa Tây - ta trên cùng những khu phố, ks, quán ăn... giữa cái thoải mái Tây hoà với cái đắn đo cân nhắc của ta...
Ngày lễ... được lang thang... được trải nghiệm... được cảm nhận rõ hơn cái chán chê của hắn-của đời, của tình-của tiền, của bạn-của ta.
Nhẩm rằng được mấy mươi năm
Mà chờ mà đợi mà nằm mơ hoang
Nhẩm rằng biết mấy vẹn toàn
Mà vui, mà giận, mà hờn mà yêu
Nhẩm rằng có hết cô liêu
mà còn vương vấn mà phiêu lưu tình
Ta về ta nhẩm riêng mình
Còn-không, được-mất cũng tình bóng mây
--------------
02May2010