Kỳ tỉ thí lần 3
Sau 2 lần bẽ mặt, đáng lẽ như người thường thì quantungay cũng thầm lặng biến đi mà gặm nhấm nỗi buồn. Nhưng đúng như sư phụ đã chửi "Đồ ngu mà lỳ", hắn ta không những không xấu hổ mà lại lê gót đến cửa toalét khi sư phụ đang bận giải quyết nỗi buồn mà năn nỉ ỉ ôi:
- Thưa sư phụ ! Con biết con là loại chẳng ra gì, tuy nhiên, sư phụ lòng nhân bao la mênh mông như biển cả, xin sư phụ hãy rủ lòng thương cho kẻ ngu hèn bất tài này được thi thố với anh Vũ Đại một lần nữa. Quá tam ba bận, nếu lần này con có thua thì mạt kiếp con cũng không dám tới làm phiền sư phụ và anh Vũ Đại nữa.
Nghe giọng điệu của hắn sư phụ tức không chịu nổi phải bấm bụng rặn ra ào ào. Ở ngoài cửa ngửi mùi thối thế mà hắn vẫn kiên trì bám trụ. Sư phụ cáu vô cùng mà không biết làm sao, bỗng nhớ đến "mênh mông biển cả" và tiếng nước kêu lõm bõm mà nghĩ ngay ra một kế.
- Thôi được rồi, ngày mai ngươi đến đây, ta sẽ tổ chức cho ngươi và Vũ Đại thi thố một lần nữa, nếu có thua cũng đừng ân hận nhé !
- Dạ, con xin thề sẽ không dám làm phiền nữa đâu ạ. Con xin đội ơn ân đức của sư phụ !
Hôm sau, quantungay đến rõ sớm. Sư phụ còn đang say giấc mộng uyên ương hồ điệp thì hắn đã bấm chuông ầm ĩ, sư phụ đành phải cười khinh mạn và bốc ngay con Nókìa mới tậu mà phone ngay cho Vũ Đại yêu cầu đến ngay.
Khi Vũ Đại đến, đã thấy sư phụ áo quần chỉnh tề chờ sẵn trên băng sau chiếc Camry, quantungay ngồi ghế trên. Thấy Vũ Đại, sư phụ nhoẻn miệng cười nụ và ý tứ ngồi xích sang 1 bên ra chiều mời gọi ngồi bên cạnh. Vũ Đại tội tình gì mà phải e ngại nữa, phi thẳng vào.
- Hôm nay, ta dẫn 2 ngươi ra Đồ Sơn, tại đó ta sẽ ra đề bài cho 2 ngươi thi thố. Nể tình tên quantungay quá thíêt tha, ta cũng cho hắn thêm 1 cơ hội nữa. Luật lệ vẫn như cũ. Vũ Đại con nên cao thượng mà đừng chấp nhặt gì nhé.
- Ôi trời, sư phụ cứ vẽ.
Thế rồi, trên đường đi không ai nói thêm câu gì nữa, tuy vậy Vũ Đại cũng biết là sư phụ thỉnh thoảng lại liếc trộm mình, thôi thì cứ giả bộ làm ngơ cho sư phụ tự nhiên đi, cơm gạo còn đó mà chỉ tội chưa nhóm lửa thôi
Đến biển Đồ Sơn, sư phụ bảo bác tài đánh xe vào đoạn biển vắng vẻ, không bóng du khách. Lúc xuống xe, sư phụ phát cho Vũ Đại và quantungay mỗi người 1 chiếc mũ cối Tàu. Xong đâu đó, sư phụ ra lệnh cho 2 tên rũ bỏ hết quần áo, cầm mũ cối xuống biển tắm. Tuy chẳng hiểu gì nhưng 2 tên vẫn răm rắp tuân lệnh.
Khi nước đã ngập đến ngang ngực, cả hai chợt nghe tiếng sư phụ :
- Quay vào !
Vì trời nắng to chói mắt, 2 tên vẫn không để ý trên bờ, chầm chậm rẽ nước bứơc vào. Khi nước chỉ còn ngập đến ngang thắt lưng thì ... trời đất, sư phụ đã cời quần áo đang đứng dựa cột cờ báo nguy hiểm trên bờ biển từ lúc nào, tư thế hết sức gợi cảm. Cả 2 giật thót mình vội lấy ngay chiếc mũ cối che phần hạ bộ. Sư phụ cặp mắt mơ màng nhưng vẫn lộ vẻ oai nghiêm ra lệnh :
- Giơ tay trái lên !
Vũ Đại và quantungay cùng giơ 1 tay, tay kia vẫn nắm quai mũ cối.
- Giơ tay phải lên !
Cả hai hoảng sợ nhìn nhau, chưa biết làm sao.
- Làm đi! Sư phụ nóng nảy quát. Cuối cùng cả 2 cùng bỏ mũ mà giơ hết 2 tay lên trời.
Một tiếng "bịch" nặng nề, mũ của quantungay đã rơi xuống cát. Hắn nghiêng cổ nghe ngóng nhưng mãi không thấy 1 tiếng động nào tương tự kêu lên. Quá ngạc nhiên, hắn quay sang Vũ Đại thì thấy chiếc mụ vẫn dính trên người và che được cái gì cần che.
Rất nhanh chóng, sư phụ tuyên bố : Vũ Đại thắng tuyệt đối.
Quantungay ngơ ngác, bần thần... Sư phụ hiểu ý mà giảng giải:
- Con người ta quan trọng nhất ở cái đầu. Muốn giữ được cái đầu sáng suốt thì cần cái nón bảo vệ. Ta đã cho ngươi cái mũ thế mà ngươi yếu đuối không biết gìn giữ thì làm sao làm đệ tử của ta được. Mũ để đội lên "đầu", chứ đâu phải muốn vứt đâu là vứt. Thôi, biến ngay, đồ bỏ đi !!!
- Sư phụ ơi, con nhấc mũ lên được chưa ạ ? Vũ Đại thì thầm như tiếng gió quyện lẫn tiếng sóng biển ......
Thế rồi, hôm đó, Vũ Đại và sư phụ có một ngày dầm dưa trong nước biển Đồ Sơn vô cùng thoả thích, tận hưởng hương vị ngọt ngào của chiến thắng ....