Thế là sắp tròn 4 năm rồi. Nhanh thật đấy!
Nhớ 4 năm trước, lần đầu tiên anh gặp em, anh đã biết mình yêu từ ánh mắt đầu tiên.
Nhóm bạn bè định kỳ gặp nhau nơi quán cafe yên tĩnh. Anh luôn là người đến đầu tiên, và anh gần như trở thành chủ nhân của những buổi tụ họp.
Những buổi tụ họp của những người đã thân thiết, và của cả những người lần đầu tiên đến với cộng đồng. Anh đại diện cho những người cũ, đón tiếp người mới. Vậy mà không hiểu sao hôm đó, anh lại im lặng suốt cả buổi. Đúng ra thì không phải cả buổi, mà chính xác thì anh im lặng kể từ lúc em bước vào tham gia với nhóm.
Anh ngồi đối diện em, anh nghe em giới thiệu, và anh thấy mình yêu em từ lúc đó.
Buổi chiều thứ 7, gần 2 chục con người, anh lặng lẽ quan sát em. Em rụt rè vì lần đầu mới tham gia, em không biết có người ngắm nhìn em đâu nhỉ?
Buổi tối, anh xin được số điện thoại của em, hồi hộp nhắn tin.
Em có còn nhớ anh nhắn gì không?
Anh đã nhắn thế này: "Nhan tin ma khong duoc em tra loi, anh tiec 400d lam"
Và em đã nhắn lại: "Em tiec 400d lam, nhung em van muon biet anh la ai?"
Anh đã kết thúc buổi đầu tiên làm quen đó bằng 1 tin nhắn: "Chuc em ngu ngon, lan dau tien noi chuyen voi em, anh khong muon gay kho chiu bang cach nhan tin lien tuc"
Em kết thúc bằng 1 tin nhắn: "Em khong cam thay kho chiu, nhung em tiec 400d moi tin nhan cho anh lam, G9"
....
Những tin nhắn đó đã 4 năm rồi nhưng sao anh vẫn nhớ.
Một tuần sau cái ngày gặp đầu tiên, anh nhắn tin trêu em: Thứ 7 này, anh sẽ vào Tp HCM công tác dài hạn, anh có thể gặp em được chứ?
Em nhắn lại: Thứ 7 em phải về quê, chắc không ra cafe đâu
Tối thứ 7, anh mới lên tầu vào Nha Trang nghỉ mát cùng công ty, chiều anh vẫn ra tụ tập cafe cùng cả nhóm. Gần cuối buổi, em đến chỗ hẹn, em mang theo một túi nhãn lớn, em bảo: Đặc sản quê em đấy.
Anh phải về sớm để lên tầu, chỉ kịp nhắn tin cho em: Cảm ơn em về món Nhãn Lồng.
.....
Gần 20 ngày đi nghỉ mát và nghỉ phép đất phương Nam, anh và em đã nhắn cho nhau thật nhiều những tin nhắn hỏi han chia sẻ.
Ngày cuối cùng, anh nhắn tin hỏi em: em muốn nhận quà tặng gì nào? Em nhắn lại: Sao anh bảo anh đi công tác dài hạn cơ mà?
Anh trêu em thêm 1 lần nữa: Bởi vì anh nhớ em nên anh quay về không công tác miền nam nữa.
.....
Thời gian trôi, anh và em đã thân thiết hơn thật nhiều. Anh chỉ hối tiếc một điều, trước mặt cả đám bạn bè, anh lại cố xem em giống như người lạ, thậm chí nói với em 1 câu khách sao cũng không.
Em còn nhớ cứ gần 12h đêm, em và anh lại ôm điện thoại ngồi nói chuyện. Em còn bảo với anh: Em trai em nó cứ cằn nhằn vì nửa đêm em còn gọi điện cho anh đấy
Em có biết không, mỗi lần nói chuyện với em: anh phải ôm điện thoại ra vườn để nói chuyện, khiến bố mẹ mắng cho mấy lần.
Ngày nào cũng nói chuyện: nhắn tin, chat chit, gọi điện thoại, uống cafe mà mình chẳng khi nào hết chuyện em nhỉ?
.....
.....
Rồi cái gì đến cũng đến. Lúc đó anh không hối tiếc đâu. Anh cảm thấy bình thường lắm. Nhưng rồi, anh biết mình không thể nào quên em được.
Một năm rồi hai năm, anh vẫn nhớ em!
Sang năm thứ 3, anh quyết định vào Tp HCM làm việc. Anh làm giống như cái ngày đầu tiên mình quen nhau, anh muốn em níu anh lại giống như ngày đầu tiên đó. Anh ra đi, em im lặng.
Gần 1 năm anh ở Tp HCM, anh và em mới nói chuyện lại. Và dường như quá muộn rồi thì phải. Chỉ còn anh yêu em.
Em có biết không, anh thích nghe giọng em qua điện thoại. Anh thích nghe cái giọng em giận anh. Em nói bình thường lắm, nhưng rõ ràng là ẩn trong đó là lời giân hờn anh.
.....
.....
Sắp sang năm thứ 4 rồi và anh biết còn có nhiều năm tiếp theo nữa. Anh chỉ muốn nói với em một điều duy nhất: Dù có chuyện gì, anh vẫn mãi yêu em, chỉ mình em mà thôi.