T
Cũng khá lâu rồi nó không còn mường tượng về Anh nữa! Một khoảng lặng nào đó trong lòng nó thấy cần phải như vậy. Vì sao ư? Vì cuộc sống hiện tại cần nó phải làm như vậy Cuộc sống mến thương còn có gia đình và biết bao điều ý nghĩa khác. Nó cứ nhấn chìm mình vào cảm giác ấy thì liệu có phải là sống hay không? Hay đơn giản chỉ là khái niệm của sự "Tồn tại".
Cách đây 2 ngày, anh gặp lại nó và nói chuyện rất vui. Chuyện về người yêu mới của anh, chuyện về cách anh nghĩ về nó với biết bao điều anh đã giữ bấy lâu. Thật trong lòng, nó thấy thật tự hào về những gì nó làm được sau khi chia tay anh. Nó không bao dung, không rộng lượng nhưng nó làm như vậy là theo suy nghĩ của nó. Anh tôn trọng những gì nó làm. Ngày gặp lại, anh bảo nó rằng: "Suốt 2 năm qua anh đã nghĩ rất nhiều về việc của chúng ta. Anh cảm thấy cần phải cảm ơn Em rất nhiều. Em đã làm được nhiều hơn những gì sức em chịu đựng được. Một con người anh trân trọng và kính nể. Tuy nhiên, em hãy hạnh phúc với cuộc sống này nhé, dù Anh đã không thể chăm sóc em như ngày xưa."
Nó chợt thấy ấm lòng lại. Không phải vì những an ủi đó của anh. Nó yêu, chia tay không có nghĩa là cần một lời cảm ơn hay là những câu nói làm vừa lòng. Điều khiến nó yên tâm chính là sự tôn trọng anh thật sự dành khi nghĩ về nó. Nó cần bản lĩnh để tồn tại sau bao chuyện xảy ra, nó cần sự tự tin để vượt qua cơn sóng lòng dữ dội. Tự hào và vui biết bao khi nó làm được điều ấy. Dù biết rằng, mọi thứ không hề đơn giản chút nào.
Buồn cười nhất vẫn là thói quen nó đi chơi một mình, đi ăn một mình. Nó không hề thay đổi sau chừng ấy thời gian. Có lập dị quá không nhỉ? Nhưng chỉ khi ấy nó mới thấy mình nghĩ về mọi chuyện kĩ càng và vững vàng nhất. Không biết bao giờ nó mới thấy mình hết cô đơn nhỉ? Sáng nay nó nhìn thấy cây xanh nó trồng để ở cửa sổ đã nảy thêm nhiều chồi nhỏ, Lá lên xanh non. Nó tin rằng, rồi sau này, tình yêu và hạnh phúc sẽ đến với nó như vậy, chậm chạp thôi nhưng mà ấm áp và tràn đầy tình thương yêu.
"Một ngày mới bắt đầu, em giang tay chào đón .... nhẹ nhàng tia nắng hồng ....."
Cách đây 2 ngày, anh gặp lại nó và nói chuyện rất vui. Chuyện về người yêu mới của anh, chuyện về cách anh nghĩ về nó với biết bao điều anh đã giữ bấy lâu. Thật trong lòng, nó thấy thật tự hào về những gì nó làm được sau khi chia tay anh. Nó không bao dung, không rộng lượng nhưng nó làm như vậy là theo suy nghĩ của nó. Anh tôn trọng những gì nó làm. Ngày gặp lại, anh bảo nó rằng: "Suốt 2 năm qua anh đã nghĩ rất nhiều về việc của chúng ta. Anh cảm thấy cần phải cảm ơn Em rất nhiều. Em đã làm được nhiều hơn những gì sức em chịu đựng được. Một con người anh trân trọng và kính nể. Tuy nhiên, em hãy hạnh phúc với cuộc sống này nhé, dù Anh đã không thể chăm sóc em như ngày xưa."
Nó chợt thấy ấm lòng lại. Không phải vì những an ủi đó của anh. Nó yêu, chia tay không có nghĩa là cần một lời cảm ơn hay là những câu nói làm vừa lòng. Điều khiến nó yên tâm chính là sự tôn trọng anh thật sự dành khi nghĩ về nó. Nó cần bản lĩnh để tồn tại sau bao chuyện xảy ra, nó cần sự tự tin để vượt qua cơn sóng lòng dữ dội. Tự hào và vui biết bao khi nó làm được điều ấy. Dù biết rằng, mọi thứ không hề đơn giản chút nào.
Buồn cười nhất vẫn là thói quen nó đi chơi một mình, đi ăn một mình. Nó không hề thay đổi sau chừng ấy thời gian. Có lập dị quá không nhỉ? Nhưng chỉ khi ấy nó mới thấy mình nghĩ về mọi chuyện kĩ càng và vững vàng nhất. Không biết bao giờ nó mới thấy mình hết cô đơn nhỉ? Sáng nay nó nhìn thấy cây xanh nó trồng để ở cửa sổ đã nảy thêm nhiều chồi nhỏ, Lá lên xanh non. Nó tin rằng, rồi sau này, tình yêu và hạnh phúc sẽ đến với nó như vậy, chậm chạp thôi nhưng mà ấm áp và tràn đầy tình thương yêu.
"Một ngày mới bắt đầu, em giang tay chào đón .... nhẹ nhàng tia nắng hồng ....."
Sửa lần cuối: