For my love and for all

  • Thread starter em ngoc
  • Ngày gửi
E

em ngoc

Guest
14/4/04
38
0
0
44
Viet nam
Truy cập trang
Originally posted by sunflower@Aug 3 2004, 12:50 PM
Ồ, có gì đâu mà phải cảm ơn, em Ngọc.

To sunflower: em ngọc phải cám ơn anh nhiều ấy chứ, thật ra diễn đàn wkt chủ yếu là những người đã đi làm hoặc đang học đại học, công việc khá bận rộn và còn trăm thứ khác......
Vì thế dù chỉ là 1-2 phút quý giá mà tất cả mọi người ở đây dành cho nhau dù không quen biết cũng thật đáng trân trọng phải không anh, mong được nghe nhiều bài thơ hay của anh, anh Hoà nhé, hì. :cool

To hiendt: cảm ơn em nhiều nhé, gần đây em ngọc cũng không có nhiều thời gian vào web nên không thể nói lời cảm ơn em sớm hơn, xin lỗi em và cảm ơn em nhé. :thank :thank :thank

To frozen: lâu rồi không trở lại web, em ngọc cứ nghĩ không còn ai nghé qua đây nữa, chị thực sự rất vui khi luôn nhìn thấy em. :bia
:thank :thank :thank
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
E

em ngoc

Guest
14/4/04
38
0
0
44
Viet nam
Truy cập trang
Originally posted by sunflower@Aug 3 2004, 12:50 PM
Ồ, có gì đâu mà phải cảm ơn, em Ngọc.

To sunflower: em ngọc phải cám ơn anh nhiều ấy chứ, thật ra diễn đàn wkt chủ yếu là những người đã đi làm hoặc đang học đại học, công việc khá bận rộn và còn trăm thứ khác......
Vì thế dù chỉ là 1-2 phút quý giá mà tất cả mọi người ở đây dành cho nhau dù không quen biết cũng thật đáng trân trọng phải không anh, mong được nghe nhiều bài thơ hay của anh, anh Hoà nhé, hì. :cool

To hiendt: cảm ơn em nhiều nhé, gần đây em ngọc cũng không có nhiều thời gian vào web nên không thể nói lời cảm ơn em sớm hơn, xin lỗi em và cảm ơn em nhé. :thank :thank :thank

To frozen: lâu rồi không trở lại web, em ngọc cứ nghĩ không còn ai nghé qua đây nữa, chị thực sự rất vui khi luôn nhìn thấy em. :bia
:thank :thank :thank
 
E

em ngoc

Guest
14/4/04
38
0
0
44
Viet nam
Truy cập trang
Viết cho sinh nhật lần thứ 23 của tôi
(cho những tình yêu luôn dành cho tôi: chị và bạn bè)

........Khi chị còn ở nhà, sinh nhật tôi năm nào chị cũng tự làm bánh cho tôi, chị lụi cụi suốt cả buổi chiều........ tôi không nhớ đó là năm lên mấy, chỉ biết là còn nhỏ lắm, buổi sáng sau khi mẹ làm bánh rồi chia cho 2chị em, là út nên tôi luôn được hơn một chiếc, bao giờ tôi cũng để lại 1chiếc cho buổi trưa còn nhem nhem chị tôi. Mẹ đi làm, tôi chạy sang nhà đứa bạn chơi, nhà nó ở gần đường, kế bên kia đường là khu toà án, đang chơi ngon lành thì tôi chợt nhìn sang bên khu nhà đó thấy có 1người đang phơi sắn trên nóc nhà, vốn nghịch từ bé, tôi lao ngay sang trèo thoăn thoắt lên chiếc thang dựng sẵn, ở trên cao nhìn xuống tôi rất khoái trí khi thấy con bạn xanh mặt, còn người phơi sắn thì quát ầm ĩ.

Được một lúc, chán, tôi trèo xuống, lại quay ra chơi ô ăn quan....mãi sau khi đứng lên đi về tôi mới phát hiện ra và tái mặt: đôi dép của tôi đã không cánh mà bay, tôi và con bạn hốt hoảng tìm kiếm mọi ngóc nghách cho đến khi chỉ còn một chỗ: đó là nóc nhà của khu toà án. người phơi sắn đã về, không có thang, không có cách để lên, đang mếu máo nghĩ sẽ bị mắng thậm chí sẽ bị đánh sưng mông vì dám trèo leo linh tinh, thì tôi nhớ ra chị đang ở nhà. Hai đứa tôi về nhà sau một hồi quanh co thì đành phải nói sự thật cho chị tôi biết, chị quát tôi một trận vì tội dám leo lên nóc nhà, rồi lỡ ra lộn cổ xuống thì sao? Sau đó chị cũng thấy sợ vì nếu mẹ về biết chỉ mất dép thôi thì không sao nhưng cái tội trèo lên nóc nhà của tôi sợ không giấu được.........
ba chúng tôi loay hoay tìm cách lấy lại đôi dép, chị đi mượn được một cái thang, hì hụi ba đứa khiêng lên đó, nhưng thật không may là nó ngắn quá, lại hì hụi khuân về trả. Chị đứng dưới khu nhà, ngước lên nhìn một lúc rồi quyết định sẽ bám vào những ô vuông trên bức tường ngoài hành lang khu nhà để trèo lên. Đó là một bức tường nối từ nóc khu nhà xuống đất có trổ những ô vuông, trên bức tường đó hoa trâm bầu trắng leo kín. Lúc đầu tôi cũng thấy sợ vì cao quá nhưng rồi không còn cách nào khác nên chị tôi vẫn xắn quần rồi leo lên, hai đứa ở bên dưới nín thở nhìn theo, khi tay chị bám vào mảng tường trên cùng và níu lấy nó để đu người lên thì ........toàn bộ màng tường đó bung ra, kéo theo chị rơi xuống đất.......chị nằm im, mắt nhắm không cựa quậy...... tôi và con bạn ú ớ không nói được câu nào, mãi sau hết lay lại gọi chị cũng không đáp lại..... hai đứa nước mắt dàn dụa khóc. Tôi và con bạn cõng chị về nhà, đặt lên giường, chị vẫn không tỉnh lại, tôi móc cái bánh trong túi đặt vào tay chị rồi ngồi khóc, hứa đủ điều: em sẽ ngoan không cãi chị nữa, không trèo leo nữa, không trốn đi chơi nữa, cũng không nhem nhem chị bánh nữa đâu......... đến gần trưa chị tôi tỉnh lại, chị chỉ bị ngất đi vì sợ và đau quá. Hai chị em ôm nhau khóc..... Sau này khi lớn lên, nhớ lại, tôi vẫn thấy sợ hãi vì quá nhỏ và không ý thức được sự nguy hiểm, lẽ ra phải gọi ngay người lớn khi chị tôi ngất đi như thế.

Rồi chị đi học đại học, dù rất khó để có thể ra khỏi trường vì trường an ninh quản sinh viên rất chặt, vậy mà sinh nhật tôi năm nào chị cũng có mặt ở nhà và vẫn tự tay làm bánh cho tôi........bây giờ chị đã đi lấy chồng xa, dù không ở cạnh tôi, nhưng dường như chị còn thương yêu tôi nhiều hơn trước......

Công việc bên bộ phận khách hàng khiến tôi luôn phải đi lại nhiều và thời gian tôi ở nhà cũng rất ít, tôi buồn vì công việc không thuận lợi, bực mình và mệt mỏi vì những khách hàng khó tính, ...... tất cả những điều ấy đều làm xáo trộn không khí của gia đình, và ba mẹ luôn là người chia sẻ với tôi tất cả......
...........sinh nhật lần thứ 23 này đúng vào hôm tôi phải đi làm xa, buổi trưa tôi đi ăn cơm mừng sinh nhật cùng cơ quan, rồi làm thông đến chiều, hơn 6h tôi mới quay về nhà và rất mệt mỏi...........Nhưng những tình cảm và những lời chúc tôi nhận được từ gia đình và bạn bè trong tối hôm đó thực sự đã làm tôi bật khóc, đôi khi giữa những khó khăn và dòng chảy của cuộc sống tôi đã không kịp nhận ra những điều thật quan trọng: chị nhắn tin về nhắc: thêm một tuổi, nghĩa là thời gian ở với ba mẹ sẽ ít đi, em có nhận ra điều ấy không????
 
E

em ngoc

Guest
14/4/04
38
0
0
44
Viet nam
Truy cập trang
Viết cho sinh nhật lần thứ 23 của tôi
(cho những tình yêu luôn dành cho tôi: chị và bạn bè)

........Khi chị còn ở nhà, sinh nhật tôi năm nào chị cũng tự làm bánh cho tôi, chị lụi cụi suốt cả buổi chiều........ tôi không nhớ đó là năm lên mấy, chỉ biết là còn nhỏ lắm, buổi sáng sau khi mẹ làm bánh rồi chia cho 2chị em, là út nên tôi luôn được hơn một chiếc, bao giờ tôi cũng để lại 1chiếc cho buổi trưa còn nhem nhem chị tôi. Mẹ đi làm, tôi chạy sang nhà đứa bạn chơi, nhà nó ở gần đường, kế bên kia đường là khu toà án, đang chơi ngon lành thì tôi chợt nhìn sang bên khu nhà đó thấy có 1người đang phơi sắn trên nóc nhà, vốn nghịch từ bé, tôi lao ngay sang trèo thoăn thoắt lên chiếc thang dựng sẵn, ở trên cao nhìn xuống tôi rất khoái trí khi thấy con bạn xanh mặt, còn người phơi sắn thì quát ầm ĩ.

Được một lúc, chán, tôi trèo xuống, lại quay ra chơi ô ăn quan....mãi sau khi đứng lên đi về tôi mới phát hiện ra và tái mặt: đôi dép của tôi đã không cánh mà bay, tôi và con bạn hốt hoảng tìm kiếm mọi ngóc nghách cho đến khi chỉ còn một chỗ: đó là nóc nhà của khu toà án. người phơi sắn đã về, không có thang, không có cách để lên, đang mếu máo nghĩ sẽ bị mắng thậm chí sẽ bị đánh sưng mông vì dám trèo leo linh tinh, thì tôi nhớ ra chị đang ở nhà. Hai đứa tôi về nhà sau một hồi quanh co thì đành phải nói sự thật cho chị tôi biết, chị quát tôi một trận vì tội dám leo lên nóc nhà, rồi lỡ ra lộn cổ xuống thì sao? Sau đó chị cũng thấy sợ vì nếu mẹ về biết chỉ mất dép thôi thì không sao nhưng cái tội trèo lên nóc nhà của tôi sợ không giấu được.........
ba chúng tôi loay hoay tìm cách lấy lại đôi dép, chị đi mượn được một cái thang, hì hụi ba đứa khiêng lên đó, nhưng thật không may là nó ngắn quá, lại hì hụi khuân về trả. Chị đứng dưới khu nhà, ngước lên nhìn một lúc rồi quyết định sẽ bám vào những ô vuông trên bức tường ngoài hành lang khu nhà để trèo lên. Đó là một bức tường nối từ nóc khu nhà xuống đất có trổ những ô vuông, trên bức tường đó hoa trâm bầu trắng leo kín. Lúc đầu tôi cũng thấy sợ vì cao quá nhưng rồi không còn cách nào khác nên chị tôi vẫn xắn quần rồi leo lên, hai đứa ở bên dưới nín thở nhìn theo, khi tay chị bám vào mảng tường trên cùng và níu lấy nó để đu người lên thì ........toàn bộ màng tường đó bung ra, kéo theo chị rơi xuống đất.......chị nằm im, mắt nhắm không cựa quậy...... tôi và con bạn ú ớ không nói được câu nào, mãi sau hết lay lại gọi chị cũng không đáp lại..... hai đứa nước mắt dàn dụa khóc. Tôi và con bạn cõng chị về nhà, đặt lên giường, chị vẫn không tỉnh lại, tôi móc cái bánh trong túi đặt vào tay chị rồi ngồi khóc, hứa đủ điều: em sẽ ngoan không cãi chị nữa, không trèo leo nữa, không trốn đi chơi nữa, cũng không nhem nhem chị bánh nữa đâu......... đến gần trưa chị tôi tỉnh lại, chị chỉ bị ngất đi vì sợ và đau quá. Hai chị em ôm nhau khóc..... Sau này khi lớn lên, nhớ lại, tôi vẫn thấy sợ hãi vì quá nhỏ và không ý thức được sự nguy hiểm, lẽ ra phải gọi ngay người lớn khi chị tôi ngất đi như thế.

Rồi chị đi học đại học, dù rất khó để có thể ra khỏi trường vì trường an ninh quản sinh viên rất chặt, vậy mà sinh nhật tôi năm nào chị cũng có mặt ở nhà và vẫn tự tay làm bánh cho tôi........bây giờ chị đã đi lấy chồng xa, dù không ở cạnh tôi, nhưng dường như chị còn thương yêu tôi nhiều hơn trước......

Công việc bên bộ phận khách hàng khiến tôi luôn phải đi lại nhiều và thời gian tôi ở nhà cũng rất ít, tôi buồn vì công việc không thuận lợi, bực mình và mệt mỏi vì những khách hàng khó tính, ...... tất cả những điều ấy đều làm xáo trộn không khí của gia đình, và ba mẹ luôn là người chia sẻ với tôi tất cả......
...........sinh nhật lần thứ 23 này đúng vào hôm tôi phải đi làm xa, buổi trưa tôi đi ăn cơm mừng sinh nhật cùng cơ quan, rồi làm thông đến chiều, hơn 6h tôi mới quay về nhà và rất mệt mỏi...........Nhưng những tình cảm và những lời chúc tôi nhận được từ gia đình và bạn bè trong tối hôm đó thực sự đã làm tôi bật khóc, đôi khi giữa những khó khăn và dòng chảy của cuộc sống tôi đã không kịp nhận ra những điều thật quan trọng: chị nhắn tin về nhắc: thêm một tuổi, nghĩa là thời gian ở với ba mẹ sẽ ít đi, em có nhận ra điều ấy không????
 
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
45
Hà đông
Ngày mai em sẽ lấy chồng
Vai gầy nghiêng khép bão giông một thời
Se buồn trước một tin vui
Nắng ngun ngút nắng, phố dài hơi may
Buồn trông những xác lá gầy
Anh ngồi góc quán uống đầy Giá như
 
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
45
Hà đông
Ngày mai em sẽ lấy chồng
Vai gầy nghiêng khép bão giông một thời
Se buồn trước một tin vui
Nắng ngun ngút nắng, phố dài hơi may
Buồn trông những xác lá gầy
Anh ngồi góc quán uống đầy Giá như
 
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
45
Hà đông
Trong cái chủ đề này từ đầu đến giờ toàn những câu nói ngọt ngào dành cho người yêu thôi nhỉ. Nói vậy chắc chẳng ai dám nói thật cả em cứ hỏi thật nếu các bác mà nghe câu này thì sẽ thế nào nhé :

Em có muốn ăn tát không ?

Phản ứng & cảm giác ?
 
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
45
Hà đông
Trong cái chủ đề này từ đầu đến giờ toàn những câu nói ngọt ngào dành cho người yêu thôi nhỉ. Nói vậy chắc chẳng ai dám nói thật cả em cứ hỏi thật nếu các bác mà nghe câu này thì sẽ thế nào nhé :

Em có muốn ăn tát không ?

Phản ứng & cảm giác ?
 
E

em ngoc

Guest
14/4/04
38
0
0
44
Viet nam
Truy cập trang
Hạnh phúc chỉ là lời nói dối

Con đường nhỏ sẽ vắng người qua lại
Mai em đi thành phố sẽ tiêu điều
Chim ngừng hót, gió không buồn lay nữa
Cây thẫn thờ đổ bóng xuống quạnh hiu

Khung trời nhỏ buồn riêng tôi trú ngụ
Tiếng cười em, mây đã cuốn đi rồi
Suối tóc ấy, mắt môi xưa ngày ấy
Giờ chỉ là một đốm nhỏ xa xôi…

Làm sao giữ những buồn vui được mất
Trong trái tim chật chội những nghi ngờ
Làm sao xới mảnh vườn xưa cằn cỗi
Nếu mùa hè không có những cơn mưa

Nếu mai đây anh vẫn cứ đứng chờ
Thì, hạnh phúc chỉ là lời nói dối...
 
E

em ngoc

Guest
14/4/04
38
0
0
44
Viet nam
Truy cập trang
Hạnh phúc chỉ là lời nói dối

Con đường nhỏ sẽ vắng người qua lại
Mai em đi thành phố sẽ tiêu điều
Chim ngừng hót, gió không buồn lay nữa
Cây thẫn thờ đổ bóng xuống quạnh hiu

Khung trời nhỏ buồn riêng tôi trú ngụ
Tiếng cười em, mây đã cuốn đi rồi
Suối tóc ấy, mắt môi xưa ngày ấy
Giờ chỉ là một đốm nhỏ xa xôi…

Làm sao giữ những buồn vui được mất
Trong trái tim chật chội những nghi ngờ
Làm sao xới mảnh vườn xưa cằn cỗi
Nếu mùa hè không có những cơn mưa

Nếu mai đây anh vẫn cứ đứng chờ
Thì, hạnh phúc chỉ là lời nói dối...
 
F

frozen_soul83

Guest
25/2/04
14
0
0
Sao chuyen muc nay lai bi mat nhieu bai the nhi? Ma bay gio cung ko danh duoc tieng viet nua. Em ko thich dao dien moi nay cua dien dan lam, thay no cu bat tien the nao ay. Mong la dien dan som on dinh va nhung bai viet con lai nhanh chong duoc chuyen vao.
 
T

TungLam

Guest
Tinh yeu oi sao nhu chum ot do.
Biet la cay ai cung muon can vao.
Ha ha to lam day! thay the nao
 
E

em ngoc

Guest
14/4/04
38
0
0
44
Viet nam
Truy cập trang
To tunglam: hi hi, hay, hi hi
 
E

em ngoc

Guest
14/4/04
38
0
0
44
Viet nam
Truy cập trang
Hôm đầu diễn đàn chuyển đổi quay lại thảo luận của mình thấy nó lung tung thế nào ý, mất nhiều bài quá, tự nhiên thấy buồn, thấy nó xa lạ...... không có hứng gì để viết........ cảm giác hụt hẫng......cảm giác thèm quay lại dao diện thân thuộc của diễn đàn cũ.......
Hôm qua chat với một người bạn ở xa...........
............nhớ hồi đầu hắn mới đi, hay gọi về nói: học bên này rất thích, vui, sống thoải mái........
mình hơi dỗi: sao mấy tên đi cùng hắn bảo chán lắm, nhớ nhà lắm, buồn lắm, quên nhanh thế???
Nó bảo: ừ, có nhớ, nhưng chỉ nhớ thôi, nếu nhanh chóng thích ghi với môi trường mới sẽ nhận ra cái tốt đẹp của nó, thực sự ở bên này sống rất thích........
Người bạn đó cũng là người luôn khích lệ mình đứng dậy, nhiều khi tự hỏi: sao hắn lại có nhiều ghị lực đến thế, sao cái gì hắn cũng thấy tốt thấy đẹp, chưa bao giờ mình ghe hắn than thở câu nào, bị ốm rất nặng, hắn nhắn tin về cười hì hì bảo: muỗi đốt dây thép gai ý mà, đừng lo gì.
Đang lo thắt ruột cũng không khỏi bật cười.......thua hắn luôn....

Mình có đọc được một lần không nhớ ở đâu, chỉ nhớ bi giờ thì lưu trong sổ của mình, hì: Khi một cánh cửa hạnh phúc đóng lại một cánh cửa khác mở ra, cánh cửa mới đó có nhiều điều kỳ diệu, lạ lùng và bất ngờ đôi khi còn to lớn hơn nhiều. Mỗi hoàn cảnh đều có cái hay của nó. Đừng bao giờ buồn bực hay mất can đảm khi một cánh cửa khép lại trước mặt bạn. Cũng đừng cứ nhìn mãi vào cánh cửa hạnh phúc đã đóng lại mà không nhận ra cánh cửa hạnh phúc bên cạnh đã mở ra. Chúc bạn luôn biết mở cửa.

.........hôm nay, quay lại diễn đàn, mình đã tìm lại được cảm giác thân thiết và quen thuộc, lại muốn viết linh tinh mấy dòng.....hì.
 
Sửa lần cuối:
E

em ngoc

Guest
14/4/04
38
0
0
44
Viet nam
Truy cập trang
Nhà mình có ai thích thơ Xuân Diệu không ạ??? Em post lên cho mọi người đọc nhé.

Tương tư, chiều

Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm
Anh nhớ em, em hỡi! anh nhớ em
Không gì buồn bằng những buổi chiều êm,
Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối
Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối,
Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ.

Thôi hết rồi còn chi nữa đâu em
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi
Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi
(được giận hờn nhau, sung sướng bao nhiêu)
Anh một mình nghe tất cả buổi chiều
Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh
Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh
Anh nhớ em, Anh nhớ lắm! em ơi
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm.
 
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
45
Hà đông
Lâu rồi không thấy em ngọc vào mục này viết bài ! cũng thấy nhớ nhớ mấy lời tâm sự, vài bài thơ hay là tôi cũng góp 1 bài của Xuân Rượu nhé !

Lời Kỹ Nữ

Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa;
Vội vàng chi, trăng sáng quá, khách ơi.
Ðêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời;
Khách không ở, lòng em cô độc quá.
Khách ngồi lại cùng em! Ðây gối lả,
Tay em đây mời khách ngả đầu say;
Ðây rượu nồng. Và hồn của em đây,
Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử.
Chớ đạp hồn em !
Trăng từ viễn xứ
Ði khoan thai lên ngự đỉnh trời tròn.
Gió theo trăng từ biển thổi qua non;
Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn.
Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn,
Chớ để riêng em phải gặp lòng em;
Tay ái ân du khách hãy làm rèm,
Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng.
Ðẩy hộ hồn em triền miên trên sóng,
Trôi phiêu lưu không vọng bến hay gành;
Vì mình em không được quấn chân anh,
Tóc không phải những dây tình vướng víu.
Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo;
Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da.
Người giai nhân: bến đợi dưới cây già,
Tình du khách: thuyền qua không buộc chặt.
Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt.
Cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơi .
Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi,
Gỡ tay vướng để theo lời gió nước.
Xao xác tiếng gà. Trăng ngà lạnh buốt.
Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôi.
Du khách đi.
Du khách đã đi rồi.
 
F

frozen_soul83

Guest
25/2/04
14
0
0
to emngoc: Chi a cam giac cua em ngay dau nhin thay gia dien moi cung y nhu vay day. Va cho den bay gio thuc su em van ko thich cai giao dien nay 1 chut nao va cam hung de viet vao cai chuyen muc nay - von than thuoc nhat voi em trong dien dan em cung chua tim lai duoc. HI vong som tim lai cam giac nhu ngay xua!
 
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
45
Hà đông
Ừ thôi anh hãy đi đi
Còn em ở lại ướt mi lệ sầu
Vỡ tan một mối tình đầu
Tình xanh phút chốc nhuộm màu trắng tang.
 
Sửa lần cuối:
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
45
Hà đông
Anh có biết tim em vừa ấm lại
Bỗng bão lòng một trận mưa giăng
Em khóc ngất trong tình thơ dại
Trọn kiếp sầu hay tròn kiếp ăn năn???
 
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
45
Hà đông
MUỘN MÀNG !

Biển chiều nay hoang vắng
Bờ cát dài không một dấu chân in
Anh soi bóng mình
Choàng tay ôm nỗi nhớ

Xa xa thấp thoáng những cánh buồm lộng gió
Anh thả chiếc thuyền nan
Bập bềnh
Hi vọng trôi đến bến bờ em

Nơi mà không thuộc và cũng chẳng quen
Đối với anh, vẫn hoài còn xa lạ
Nhưng vì em là tất cả
Nên anh sẽ tập quen dần với những không quen

Biển chiều nay ầm ỉ
Như muốn nuốt trọn chiếc thuyền anh
Tay cố chống, tay chèo nhanh
Vẫn không xê dịch

Bập bềnh
Thuyền anh không trôi
Và em cũng không chờ đợi
Em khoác áo hồng,
Em - cô dâu mới
Kiệu hoa, pháo đỏ nổ tưng bừng
Xác pháo hồng theo gió, bay ra biển
Rơi xuống cạnh thuyền anh.

Nhìn xác pháo lững lờ trôi trên mặt biển
Nghe quặn đau lòng cho chiếc thuyền nan
Mới biết,
Muộn màng !
_ST_
 

Xem nhiều