Tình yêu
Đêm nay tôi thức giấc hai lần
Lần bước ra cửa sổ; bên ngoài cửa sổ
Như dấu chấm lửng, dãy đèn phố
Chỉ ngắt đứt câu chuyện trong mơ,
Chẳng mang lại cho tôi
chút khuây khoả nào.
Trong mơ tôi thấy em mang thai,
Và dẫu đã xa nhau biết bao năm tháng,
Tôii cảm thấy có lỗi, hai bàn tay mừng rỡ
Sờ nắn bụng em,
nhưng thực tế chúng sờ tìm
Quần và nút công tắc điện.
Và lần bước tới cửa sổ
Tôi biết rằng bỏ lại em nơi đó,
Một mình trong bóng tối, trong cõi mơ,
Nơi em vẫn kiên nhẫn đợi chờ
Không trách móc, khi tôi trở lại
Sau mỗi lần quyết chí ra đi.
Bởi vì trong bóng tối
Nơi ấy vẫn tiếp tục cái đã tan vỡ trong ánh sáng.
Nơi ấy chúng mình là vợ chồng,
đã thụ lễ phối hôn
Chúng mình là quái vật hai lưng
mà chỉ lũ con
Mới bào chữa được cho sự lõa thể của
chúng mình.
Rồi mai kia, một đêm nào đấy,
Em lại đến, mệt mỏi, yếu gầy,
Và tôi sẽ trông thấy
đứa con trai hay gái
Chưa hề được đặt tên. Lúc ấy
Tôi sẽ không vùng dậy bật đèn
Và không giật tay lại, vì sẽ không có quyền
Bỏ lại mẹ con em trong vương quốc bóng tối
Sững sờ trước hàng rào của ban ngày,
Bất lực trước cõi thực, nơi có tôi
Nhưng em và con không vào đấy được.
Phạm Vĩnh Cư dịch
Tình yêu
Đêm nay anh tỉnh dậy hai lần, bước đến bên cửa sổ
và những ngọn đèn đường cháy dọc dưới phố
như dấu chấm lửng, xóa đi câu đang nói dở trong mơ,
chẳng mang lại cho anh sự an ủi.
Anh mơ thấy em đang mang thai.
Sống xa em bấy nhiêu năm, anh thấy mình có lỗi,
và bàn tay mừng vui anh ngỡ xoa lên bụng,
thật ra đang tìm quần và công tắc điện.
Trong khi lần bước đến bên cửa sổ,
anh biết rằng anh đang để em lại một mình
trong bóng tối, giữa giấc mơ,
nơi đó em kiên nhẫn chờ; và khi anh trở lại,
em sẽ không trách anh đã cố tình bỏ em đi.
Bởi vì ở đó, trong bóng tối, vẫn tiếp tục diễn ra
điều trong ánh ngày đã bị đứt đoạn.
Nơi ấy anh và em đã làm lễ cưới,
là vợ chồng, con quái vật hai lưng,
và con cái là minh chứng sự lõa thể của chúng mình.
Rồi một đêm nào đó mai đây
em lại sẽ đến, mệt mỏi, yếu gầy.
Và anh sẽ được gặp con trai hay con gái
còn chưa kịp đặt tên, - và lúc ấy
anh sẽ không vươn tay ra, không đứng dậy bật đèn.
Vì anh sẽ không có quyền để lại mẹ con em
trong vương quốc của bóng tối câm lặng,
trước hàng rào của ban ngày bị lệ thuộc vào thực tại,
với sự không thể với tới được của anh ở nơi đó.
Huyền Anh dịch
Yêu
Đêm nay đã hai lần anh thức giấc, và bước ra
cửa sổ. Những ngọn đèn đường là
một mẩu câu nói trong mơ,
chẳng đưa tới đâu, như những dấu chấm câu bỏ lửng,
không đem lại cho anh một chút vui vẻ ủi an.
Anh đã mơ tới em mang thai, và lúc này,
sau bao năm trời sống xa cách em,
anh nghiệm thấy lỗi lầm của mình, và tay anh
vui vẻ vỗ nhẹ lên bụng em,
chỉ thấy mình lần mò áo quần
và cái chốt điện. Khi lao mình ra cửa sổ,
anh chợt nhìn ra anh đã bỏ em lại đó một mình,
trong bóng tối, trong giấc mơ, nơi kiên nhẫn
em đợi chờ ngày anh trở lại, và
không trách móc gì anh sự gián đoạn
chẳng hề tự nhiên. Là vì trong bóng tối
những gì giữa ban ngày đã đứt đoạn, vẫn còn mãi;
ở đó chúng ta đã thành vợ chồng, đã kết hôn,
chúng ta chơi
trò con thú có hai lưng; và con cái
biện minh cho sự lõa lồ của chúng ta.
Vào một đêm nào đó trong tương lai em sẽ lại
đến với anh, nhưng lúc này mỏi mệt, hao gầy,
và anh sẽ được nhìn thấy một đứa con trai hay con gái
vẫn chưa có tên - và lần này anh sẽ
không hối hả tìm cái chốt điện cũng chẳng
vội dời tay; bởi anh không có quyền
bỏ mẹ con em lại trong vùng bóng tối,
câm nín, bên lớp rào ngày tháng,
lệ thuộc một thực tại khiến em
không còn tới được với anh.
Diễm Châu dịch
Tình yêu
Hai bận anh thức giấc đêm nay,
lần tới bên cửa sổ, đèn đường soi cửa sổ,
mảnh câu đứt quãng trong mơ
như dấu ba chấm, làm mọi điều tắc nghẽn,
không giúp nổi anh yên dạ.
Em hiện lên trong mơ có bầu và thế,
bao nhiêu năm rồi với em sống chia ly,
anh cảm thấy lỗi mình và đôi tay
sung sướng dậm dò lên bụng,
nhưng thực ra thì lại dò quần
và công tắc điện. Lê tới bên cửa sổ,
anh biết anh đã bỏ em một mình
ở đấy, trong bóng đêm, trong cơn mơ,
em kiên nhẫn đợi chờ, không hề trách
Sự chia cắt cố tình, khi anh trở lại.
Vì trong bóng tối sẽ kéo dài cái bị ngừng trong ánh sáng.
Ở đấy chúng ta thành thân, cử hành hôn lễ,
chúng ta hóa quái vật hai lưng và lũ trẻ
chỉ là sự biện minh cho trần trụi đôi mình.
Trong một đêm nào đó tương lai
em lại đến gày gò, mệt mỏi
và anh sẽ gặp con trai hay con gái
hẵng vô danh - anh khi đó
sẽ không bật công tắc đèn
và không giơ tay ra, không để mẹ con em
trong vương quốc bóng đêm đấy
câm lặng, trước hàng rào ngày tháng
rơi vào cảnh phụ thuộc hiện thực
mà anh không thể bao giờ vươn tới