Đây là câu chuyện mà những người bạn trong một nhóm viết, mỗi người một đoạn, nhưng mà đoạn sau phải logic với đoạn trên, cả nhà đọc tham khảo
NTS
Sau khi Chí phèo đâm chết Bá kiến, quan trên bắt hắn lên công đường rồi hỏi:
-Mày thích chết hay thích đi sang Pháp?
Thế là Chí Phèo quyết định sang Pháp du học. Còn vài bước nữa là ra khỏi cổng công đường, Chí giật mình nghe tiếng Quan hô lớn:
-Quân đâu?
Hai hàng tốt đen tốt đỏ chạy ra rạp mình chờ lệnh.
-Mang cái valise cũ của tao ban cho thằng Chí nó đi du học.
Kiến và Liti
Sau khi nhận cái valise của quan, Chí Phèo cúi đầu cám ơn rồi ung dung đi ra cửa. Bỗng lại nghe thấy tiếng quát lớn:
- Đứng lại đã, quan đã cho đi đâu mà mày đã đi.
Chí Phèo bèn quay trở lại.
- Lúc nào có ai về gửi cho tao mấy chai Bordeaux.
K&L
Chí khệ nệ ôm cái valise ra về. Thị Nở đón Chí ở ngoài công đường, nước mắt ngắn nước mắt dài, nghe hắn kể chuyện cái mặt thị càng lúc càng méo mó hơn. Thị không tài nào hiểu nổi chuyện đi Tây của Chí, thị nghĩ Chí bị quan đưa đi đày biệt xứ. Chí bèn an ủi thị:
- Đằng ấy cứ yên tâm ở nhà đi. Để Phèo đi, nhất định Phèo sẽ kiếm được thèse rồi Phèo đưa Nở sang.
NTS
Cái làng Vũ Đại bây giờ đần hết cả làng rồi. Chẳng đếm ra ai có cái chí đi học về mà làm quan cả, không thế thì làm sao quan lại cử Chí đi du học. Chí nghĩ thầm rồi cười khục khục, rồi cười ha hả. Vỗ đét một cái vào đùi đắc ý, hắn gào lớn cho cả cái làng nghe thấy:
"- Làng này chỉ có tao là có chí, chí to, chí lồ lộ ra ngoài, phèo ra ngoài. Tao là Chí Phèo khà khà."
Thị Nở ủi Chí một cái, rồi chống nạnh cười tình:
- Khi nào ấy ... ấy đi. Nhớ mang ... Nở này qua nhé.
Thị cười ré lên rồi ngúng nguầy chạy mất hút sau vườn Chuối.
NTS
Chí vào nhà, nhặt đống gạch, thêm một chai rượu rỗng bỏ vào valise. Hắn lấy một sợi dây thừng cột chặt năm, sáu vòng quanh chiếc valise rồi ra đầu ngõ. Ông giáo Thứ đã chờ sẵn. Từ hồi cấm dạy thêm, dạy nếm, ông giáo không có việc, nên chuyển sang đi xe ôm. Ông giáo chuẩn bị rồ ga thì Thị Nở lách bờ rào chui ra dúi vào tay Chí mấy gói "Cháo hành ăn liền" của VIFON, Thị nhìn Chí nước mắt lưng tròng. Chí không biết làm gì, hắn cạo cạo lên khuôn mặt nham nhở, bóc ra một miếng vảy to bằng nửa bàn tay. Miếng vảy của vết rạch mặt cuối cùng của hắn trước khi đi. Hắn đưa vào tay Thị Nở rồi nói:
- Này cầm lấy. Về đi cho người ta còn đi.
Ông giáo thứ phóng vút đi. Chưa bao giờ Nở lại thấy Chí đẹp trai như vậy. Khuôn mặt chỉ còn những vết sẹo đang lên da của Chí rực rỡ trong ánh tím của chiều tà. Mặt trời đang xuống dần ở phía Tây đỏ ửng. Phương trời ấy, Chí của Nở sẽ đến.
K&L
Chí đi rồi, thị đứng tần ngần trong vườn chuối. Cái người xưa nay có cái đức không để tâm đến cái gì, không thèm nhớ chuyện gì, ăn rồi còn bảo chưa ăn như thị bỗng nhiên biết suy tư. Thị nhớ da diết cái buổi chiều thị đi kín nước giăng thanh, gió mát như quạt hầu ấy. Thị kêu làng, rồi hắn cũng kêu làng. Ô hay, sao chúng lại kêu làng nhỉ? Thị nghĩ và bật cười. Đó là cái ngày đẹp nhất trong đời thị, và thị hẳn phải là người đàn bà hạnh phúc nhất ở cái làng Vũ Đại này. Sao mà hắn tình tứ thế không biết?
Thị đã làm một cuộc cách mạng, là người đàn bà đầu tiên kể từ thời Thuý Kiều, dám "xăm xăm băng lối vườn khuya một mình" đến với chàng Kim Trọng của thị. Thuý Kiều, thị chợt nghĩ ra, ừa sao mình không đổi tên, không nghĩ sẵn một cái tên, ví dụ như Thuý Kiều, Thúy Vân hay Xúy Vân?. Phèo của thị đi Tây rồi, người ta bảo rồi đây hắn sẽ là Đốc tờ Giăng hay Giắc gì đó, vậy thì thị cũng phải có cái tên cho "đôi lứa xứng đôi", nhất điịnh là cần phải vậy.
Nhưng mà thôi, chuyện đó để ngày mai hẵng hay. Còn lúc này... thị hốt hoảng. Thị đã quên không nói với hắn. Thị lại quên nữa rồi. Sao thị có thể quên được nhỉ. Thị đưa tay sờ xuống bụng.
NTS
Thị cứ đứng tần ngần cho đến khi ông giáo thứ quay về. Ông không về hẳn nhà mà ghé qua quán thịt chó mới mở đầu làng. Quán "Lão Hạc gầy". Chẳng là tháng trước ông giáo chở Lão Hạc lên Hà nội đi siêu âm cái đầu. Cái đầu của Lão Hạc cứ đau từ khi lão bán con vàng. Nhớ con vàng lão nhờ ông giáo chở một vòng đê. Trông thấy hàng loạt quán "Anh Tú béo", mà quán nào quán đấy đông như trảy hội. Lão nghĩ bụng về mở một quán thịt chó. Một phần là để kiếm ít tiền tìm chuộc lại con vàng. Một phần là nhỡ may người chủ mới của con vàng bán cho người ta làm thịt thì đến nửa phần sẽ bán ra quán "Lão Hạc gầy", lão có cơ hội cứu nó.
K&L
Khổ thân lão Hạc gầy, khổ cho cái tâm tư héo mòn vì nhớ thương con Vàng. Trong lúc lão khốn khổ khốn nạn thì con Vàng đã leo chốn cao sang. Cái ngày lão mang bán nó đi, thì cũng là ngày nó có cơ hội đổi đời, hóa kiếp, bởi người mua nó đã đem bán lại cho một tay chuyên lùng chó giống. Được ăn uống tẩm bổ, nó trở nên oai phong lẫm liệt, trông đích thị một con chó nòi. Ngày đầu rời xa chủ cũ, nó cũng ngậm ngùi lắm, nhưng rồi cuộc sống xa hoa vật chất lôi cuốn nó hơn, nhất là bây giờ nó đang ung dung ở nhà Nghị Quế, bên làng Đông Xá. Chả là bà Nghị có tính thương người, mấy năm trước đã mua giùm đứa con gái và con chó cái cùng đàn chó mới mở mắt của chị Dậu để chị có hai đồng hào đóng thuế đinh cho chồng và em chồng. Đàn chó càng lớn lên càng đẹp, nhưng toàn chó cái, thế là bà Nghị cho tìm mua con chó giống về để các nàng khỏi kêu ông ổng suốt ngày đòi đi hoang. Từ đó con vàng của lão Hạc trở thành quý tử ở nhà ông Nghị. Nghe đâu mấy ông bạn Nghị Lại, Nghị Hách... cũng muốn mượn con Vàng của Nghị Quế về mua vui cho mấy nàng chó cưng nữa.
Con vàng được sung sướng, vinh hoa, âu cũng là cái số may mắn của nó và cũng nên mừng cho nó. Chỉ thương lão Hạc gầy thêm...