Thưởng thức cafe

  • Thread starter SUNF
  • Ngày gửi
SUNF

SUNF

Trung cấp
2/10/03
176
4
0
52
Hà Nội
Câu lạc bộ cafe, quả nghe cũng khá hấp dẫn đối với SUNF. Nhưng bận quá, chưa đi được.

SUNF biết uống cafe từ hồi còn nhỏ, khi đi học ở nước ngoài. Thời đó, Cafe tan của NESTCAFE đã là quý lắm đối với đội SV như SUNF. Cơ mà NEST Cafe tan ở nước ngoài nó ngon lắm, không chua loét như ở Việt nam. Thỉnh thoảng kiếm được nửa ký cafe hột của Brazil thì quả là... thiên đường. Cafe tan hồi đó, uống cũng phức tạp lắm. Đầu tiên, cho một tý tẹo đường vào với một muỗng cà phê (thế thôi, 2 muỗng là thằng bạn cùng phòng chửi chết, tiết kiệm mà). Cho một tý ty nước lạnh thôi nhé, rồi dùng một chiếc thìa, khuấy lên cho nó thành một thứ bột sệt sệt. Thế rồi, ra tay đánh cái thứ bột sệt sệt đó lên, vừa đánh vừa chà. Một lúc thì nó bông lên như kem trứng đánh. Ngon thì chả biết có ngon hơn không, nhưng đổ nước sôi vào bọt nó bông lên cứ gọi là... đẹp kinh khủng. Âu cũng là một cách uống cafe tan... sành điệu. Giờ này, nghĩ lại, thấy công phu thật. Không biết các bạn thế nào?

Kỳ sau: Cà fê pha kiểu Thổ!
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
C

CNN

Cao cấp
14/3/03
506
2
0
ĐH KTQD
CNN có một người bạn, là một thằng nhóc thôi, nhỏ hơn CNN 2 tuổi. Nhưng khi nói chuyện tình cảm thì in hệt một ông cụ non, và đặc biệt là bao giờ đi uống nước cùng bạn bè cũng gọi cafe cả. Với y, uống cafe với bạn bè chỉ là thoả mãn ý thích, còn uống thật sự đó mới là sự tận hưởng. Một cái thú lười biếng. CNN ngược lại không hứng thú lằm với cafe, mặc dù cũng có những phút ngồi nhấm nháp cafe để tâm tưởng lang thang hay treo ngược cành cây thì tuỳ. Tuy nhiên, nghe người ta nói về cafe hay nhìn người ta uống cafe thì lại vô cùng thích thú (không biết tại sao)- chẳng biết có phải cái cảm giác êm dịu thư thái của họ đã lây sang mình hay không nữa.
Nhắc lại chuyện nghe người ta kể chuyện uống cafe, bây giờ thì có anh Sun, trước kia thì có một thành viên trong vietkiem, nick là kdae. Nhớ hồi đó cứ thỉnh thoảng đọc lại vài viết của anh ấy là lại muốn đi tìm một cái quán yên tĩnh nào đó để nhấm nháp thử cái hương vị lười biếng ý.
Tiện đây chép lại bài viết của kdae, như một sự chia sẻ...
 
C

CNN

Cao cấp
14/3/03
506
2
0
ĐH KTQD
Mấy hôm trước đùa với HQD và TT về ‘hương vị cuộc sống’, hôm nay nổi hứng muốn viết đôi chút về cà phê. Trong nhiều thứ “hương vị” đã từng nếm qua, cà phê có một sự hấp dẫn đặc biệt. Cà phê thơm một cách quyến rũ, mỗi lần ngửi lại có cảm giác ngây ngất mà hưng phấn. Mới uống vào thì thấy trơn mà hơi nhựa, vị đắng hơi gắt và ẩn một chút chua, nhưng lại là một cái đắng dễ chịu; sau một lúc thì vị đắng nhẹ dần, nhường cho cảm giác dầy dặn ở lưỡi, lại hơi ngầy ngậy, có một chút ngọt đầm đầm; trùm lên cả là hương thơm từ lưỡi, tỏa khắp vòm miệng và lan lên mũi. Mùi thơm này làm ta cảm thấy xung quanh như sáng hẳn lên, mắt ta hơi khép lại và mũi nhíu lại, hít mạnh, dường như muốn hút hết tất cả hương cà phê còn đọng ở môi. Bao nhiêu những đầu dây thần kinh ở đầu mũi, ngay giữa màng ngăn cách giũa hai lỗ mũi như đang mở ra. Mọi tế bào như đang nở rộng, đón chờ một luồng thơm ngát mà dầy chạy lên xoang muốn. Phần xoang ở trán tê đi và mắt ta hơi đờ ra để cảm nhận tòan bộ hương thơm trong khoảng trống ở trán ấy. Lúc ấy ta sẽ muốn rít một hơi thuốc, để kết thúc trọn vẹn cái cảm giác khá là thần tiên này. Cà phê mà thiếu thuốc lá thì cũng mất đi một nửa của lạc thú. Ấy nhưng đi cùng với cái thú uống cà phê, còn có một cái thú khác, khá là mất thời gian, uể oải và lười biếng, nhưng dễ chịu vô cùng. Ây là cái thú ngồi quán.

Dân Việt thích uống càphê, mà dân Sài gòn là tiêu biểu, cứ nhìn vô số các quán cóc ở cái thành phố đông đúc này mà luận. Trong vô số những quán cóc ấy, có một cái nằm ở góc một ngã tư, nơi có nhiều ngân hàng và công sở. Cái quán ấy nằm dưới bóng một cây điệp lớn cho nên luôn mát dịu. Sài gòn nhiều điệp, mỗi năm lại có một mùa điệp nở vàng ruộm khắp thành phố, trông thích mắt vô cùng. Cái quán ấy trước đây có vài cái ghế song, mấy cái bàn gỗ xếp, cà phê thì cũng tầm thường; nhưng có cái thú ngồi ngắm phố xá, lắng nghe những chuyện thượng vàng hạ cám ở những bàn bên cạnh. Mỗi sáng rảnh rỗi, khi ngoài cửa sổ ngập nắng, lòng ta lại nổi lên một mong muốn khó mà cưỡng lại, ấy là cầm theo một cuốn sách, lững thững thả bộ lên phía ngã tư. Nắng Sài gòn tuyệt đẹp: luôn vàng rực rỡ, phủ lên bóng điệp xanh ngắt lại càng dễ chịu; nó gợi cho ta cái cảm giác ngày hôm đó thật là đáng sống và muốn sống cho trọn. Chọn cái bàn quen thuộc, gọi một ly càphê, vừa đọc sách, vừa hút thuốc, mỗi khi mỏi mẳt lại ngửng lên ngắm các cô văn thư đi qua đi lại giữa các ngân hàng và công ty. Chỉ cần nhìn mọi người bận rộn qua lại, mà ta lại cảm thấy vui vui. Đôi lúc đọc đến đoạn sách hay thì bật ra cười một mình. Sài gòn mùa mưa, có những lúc trời chợt tối sầm, gấp sách, ngồi co hai chân tránh ướt dưới cây dù lớn, ngắm mưa Sài gòn mờ khắp, gọi với bà chủ quán:’Dì ơi, một cà phê sữa nóng’. Ngồi giữa một vòng tròn khô ráo, xung quanh là nước rào rào, lại có một cái thú riêng. Bây giờ ở bên này, nắng cũng rất vàng, cây cũng rất xanh, người cũng rất đẹp, lại thêm càphê rất ngon, công bằng mà nói là hơn ở nhà nhiều. Vậy mà ta lại luôn ám ảnh bởi cái quán lề đường kia, thèm được một sáng nhàn nhã, lại đem sách ra đầu đường mà gọi một ly càphê.
 
C

CNN

Cao cấp
14/3/03
506
2
0
ĐH KTQD
Sài gòn cũng nhiều cà phê vườn. Sáng Chủ nhật, chạy xe lên gặp đứa bạn thân, đi loanh quanh trong con hẻm khấp khúc nửa xanh nửa nắng, rồi ghé vào cái quán vườn quen thuộc. Tuy là thường nằm những nơi hẻo lánh, lại quanh co trong hẻm mấy lần rẽ, vậy mà các quán cà phê vườn ít khi vắng khách. Quán thường mở nhạc, và thường thì nhạc không hay, cà phê cũng thường thường, và thường thì ngọt lịm. Có quan trọng gì, bên ta có thằng bạn, chẳng cần nói nhiều mà vẫn hiều nhau; lòng ta có nặng thì chỉ cần ngồi yên lặng cạnh bạn, cũng đã thấy vợi bớt đi nhiều. Yên lặng ngồi đó, ngước mắt nhìn những đốm nắng xuyên qua tán cây, ngắm đám thanh niên nam nữ ở các bàn khác chuyện trò rôm rả, tại văng vẳng những giai điệu mà ta không bao giờ để ý, để đầu óc chơi vơi đi đâu đó, và cảm thấy thật yên tâm, cảm thấy thật dễ chịu khi có bạn ngồi bên.

Người Đà nẵng cũng chuộng cà phê không kém, tuy rằng thói quen ngồi quán dường như có khác. Buổi sáng sớm, các quán cà phê kín những người. Buổi sáng muộn, người vẫn ngồi chật kín. Có cảm giác những người uống càphê ấy không rời chân nửa bước, không đi làm, không di chơi, vẫn cứ rù rì nói chuyện, vẫn yên lặng nghe nhạc. Khác với Sài gòn, sau 8 rưỡi sáng, người ta đã ăn sáng xong xuôi, đã uống hết càphê, đã đọc xong tờ báo, và người ta đi vào sở hoặc đi vào chợ, để lại những quán cóc vắng khách. Quán cà phê Đà nẵng làm cho người ta có cái cảm giác mỗi quán thuộc về một thành phần khách nhất định, một thứ câu lạc bộ riêng; làm cho ta ngần ngại khi định bước vào: chỗ này có dành cho ta?

Kiếm một cái xe máy, phóng qua Non nước, chạy xuống Hội An. Quán cà phê Hội An lại có một phong vị riêng. Sáu giờ chiều, trời sâm sẩm tối, quán thắp đèn lồng. Cả thành phố treo đèn. Một cảm giác cổ xưa mà lạ lẫm. Sự im ắng của một thị trấn nhỏ, sự cũ kỹ của các căn phố, màu gỗ tối của từng gian nhà, tất cả tạo nên một cảm giác là thời gian nơi đây trôi thật chậm. Lặng lẽ ngồi hút thuốc, ngắm bóng chiều tà đang tắt dần trên mái chùa cầu, tự dưng ta lại cảm thấy buồn buồn.
 
C

CNN

Cao cấp
14/3/03
506
2
0
ĐH KTQD
Đà lạt có một quán cà phê nổi tiếng. Quán đã lâu năm lắm, tường đã chuyển sang màu vàng ám khói, dường như bao nhiêu khói cà phê và khói thuốc qua bao nhiêu năm đã quyện chặt vào. Quán tối mờ, lãng đãng khói thuốc. Quán hay mở nhạc xưa, nhạc trẻ Pháp đã từ lâu lắm, làm cho khách uống cà phê tuy còn trẻ mà cũng cảm thấy hoài cổ. Quán làm ta nhớ đến cà phê Paris nhờ có một băng ghế đệm da dài dọc tường. Chà, chút cà phê Paris ở đất Việt? Không dễ gì mà có nhỉ. Vậy mà chỉ nhờ một băng ghế. Chẳng hiểu sao cô chủ quán ngày đó lại trông rất lạnh lung, chắc hẳn cô ít ra đường lắm: da cô xanh mướt và trông như trong suốt. Nhìn cô đứng sau quầy, gợi ta nghĩ đến một món đồ cổ: để bày cho đẹp và không đụng tới bao giờ. Uống cà phê nơi đây có lẽ điều thú vị nhất ở cái thành phố mù sương này: nhấp từng ngụm càphê nhỏ, chậm rãi thở khói thuốc, ngắm những bóng người thấp thoáng trong lớp sương dày ở dốc chợ. Ngày xưa, đã lâu lắm, thường lui tới quán này có một nhạc sĩ gày gò cùng với một cô sĩ có giọng hát ấm và điềm đạm. Bây giờ người ta vẫn khẽ chỉ cho nhau chỗ ngồi ngày trước của họ, như một thứ di tích.

Huế luôn mưa. Thành nội đường vắng tanh. Quán cà phê trong nội lẫn trong đám tường rêu. Ngồi trong quán một ngày sau tết, trời thì lạnh mà xung quanh thì ướt, chính ta cũng cảm thấy ủ ê. Cả thành phố dường như lúc nào cũng đeo một nỗi buồn lớn. Mọi thứ dường như đang đi vào lãng quên: xâm thực, ẩm ướt, rêu phong, mục nát. Từ quán nhìn ra, những bóng ô xiêu xiêu đưới mưa, bao nhiêu nỗi buồn Huế cũng như ngập cả vào lòng.

Cho dù quán cà phê Đà lạt trông có một chút Paris, nhưng không khí cà phê Paris thì khác hẳn: không quá yên ắng, cũng không quá ồn ào, đầy vẻ trí thức, lại có vẻ nghệ sĩ. Đến Paris, người ta thường nghĩ ngay đến tháp Eiffel, điện Louvre, Champ Élisée… nhưng muốn biết cuộc sống Paris thì chẳng gì bằng đi ngồi quán cà phê. Người Paris không thể sống thiếu cái le café của họ, không hiểu quán càphê mà biến mất thì Parisien sẽ xoay sở ra sao? Một phần không nhỏ cuộc sống của họ diễn ra quanh bàn cà phê: làm việc, trao đổi, tán gẫu, ăn uống… Nhưng ông bồi bàn - thực sự là ông, trông họ mới kiêu gớm chứ, làm ta cũng sinh ra ngại ngùng – mặc áo “gi lê” có dây xà tích, đeo tạp dề đen, trên mũi một cặp kính tròn, nghiêng mình đầy kiểu cách mà hỏi ta muốn dùng gì. À..aà, lại bập bẹ một câu tiếng “tây” duy nhất: “Une café, s’il vous plait”. Đã tưởng dân ta thích uống cà phê, nhưng quả thật chẳng thể so được với dân Paris. Dân Paris “ngồi đồng” ngoài quán, chẳng bao giờ thấy họ không uống cà phê. Sáng ra: uống, giải lao: uống, ăn trưa xong: uống, ăn chiều xong: uống, ăn đêm xong: uống. Mà họ ăn đêm có sớm sủa gì cho cam: toàn sau 11 giờ, vậy mà vẫn tráng miệng cà phê. Quán cà phê Paris có một điểm chung, đó là sự nhẩn nha. Sự hưởng thụ, nhấp nháp cà phê và hưởng thụ, nhấp nháp cuộc sống. Phải chăng điểm này dân ta giống dân Pháp hay là do các vị thực dân đã “lây” sang dân ta? Ngồi càphê Paris một lần thì mãi không quên. Cái cảm giác dễ chịu một sáng mùa hè ngồi ở một quán trên ngã tư quận 13, ngắm những ngôi nhà đều đặn cuối thể kỷ 19 , ngắm đường phố mát mẻ trong cây xanh; bỗng dưng lại nhớ Hà nội: các vị thực dân quả thực đã “cấy” được một chút không khí Paris vào Hà nội.

Dân Pháp tuy nổi tiếng về quán cà phê, nhưng cà phê thì phải kể đến dân Ý. Người ta bảo, Capucino đi ra khỏi nước Ý thì không còn là Capucino nữa. Có lẽ nói vậy thì không khỏi quá lời, nhưng không hẳn là không có lý. Ở Melbourne, chỉ cần uống capucino từ một quán cà phê thường và capucino tư một quán cà phê Ý thì biết. Lần đầu uống capucino ở nước Úc thật không thích chút nào: cà phê nhạt phèo, lại quá nhiều sữa đã bỏ bớt chất béo. Nói cho đúng đó là một thứ dung dịch lờ lợ, nhạt toách. Nhưng rồi ta cũng phải quen đi, thầm thở dài:’That’s the way things are’. Rồi một lần đợi tàu điện ở đường Victoria, buổi tối mùa đông Melbourne làm ta co ro. Đối diện có một quán cà phê Ý. Bụng thì đói mà người thì lạnh, nghĩ đến một ly capucino vừa làm ấm người mà lại không sót ruột. Ly capucino ấy là một sự kinh ngạc: vị cà phê đậm đà mà thơm ngát, vị sữa bùi béo mà ấm, vị bọt sữa trên cùng ngầy ngậy, lại thêm chút bột “sô cô la” thơm thơm ngọt ngọt. Vừa thích thú, vừa ngạc nhiên, bụng ta rủa thầm dân Úc dốt cà phê lừa mình bấy lâu.

Tuy capucino Melbourne là cả một sự thất vọng lớn, nhưng quán cà phê Melbourne thì thật tuyệt. Nghỉ đông (lại mùa đông), cùng với đám bạn thả bộ dọc phố, vừa đi vừa nói chuyện cười nghiêng ngả. Thường điểm cuối cùng là một hẻm nhỏ trên đường Little Collins. Hẻm này có mấy hàng cà phê rất ấm cúng. Gọi một short black, chọn mộtt bàn ngoài trời gần lò sưởi ga. Ngồi như vậy thì một nửa người thì ấm ran, mà nửa người kia thì bị gió thổi lạnh buốt. Nhìn đám bạn mặt hồng lên vì hơi ấm, hứng khởi nhờ cà phê, đang cười cười nói nói, một cảm giác ấm áp từ bên trong ta lan ra khắp người. Cuộc vui nào rồi cũng kết thúc, bạn bè rồi cũng chẳng thể ở cạnh nhau được mãi. Bây giờ mỗi khi ngồi ở con hẻm ấy là ta lại thấy nao nao.
 
C

CNN

Cao cấp
14/3/03
506
2
0
ĐH KTQD
Hà nội có một quán cà phê làm gợi nhớ đến Melbourne. Quán có hai cái lò sưởi ga, có lẽ cả Hà nội chỉ nơi đây là có của hiếm này. Cà phê ở đây cũng rất ngon, đặc biệt là capucino thì nhiều quán cà phê ở châu Úc hay châu Âu cũng trông không hấp dẫn bằng. Chắc quán này có khuôn đặc biệt, vì bọt sữa nổi cao hẳn ra khỏi miệng tách đến 5, 6 phân, mà lại tròn trịa, sắc nét như một hình trụ. Nhìn tách capucino ở đây lđã thấy thích, chứ chưa cần uống. Uống rồi thì dám khẳng định: capucino Hà nội ngon hơn capucino Úc rất nhiều. Mùa đông (lại mùa đông nữa), ngồi dưới lò sưởi, bên ta là đám bạn đã từng cười như tết với nhau ở Melbourne, tưởng như lại quay ngược được thời gian. Nhưng bây giờ bên cạnh mỗi bạn ta đều đã có một người, thậm chí là hai. Cảm thấy vừa mừng mà lại thấy thoáng chút buồn. Thời gian trôi nhanh quá!

Ngay cạnh quán cà phê ấy là một quán khác cũng thú vị vô cùng. Điểm thích thú nhất ở đây là phục vụ, có lẽ cả Hà nội chẳng đâu chu đáo bằng nơi đây, mà cũng rất là kiểu cách. Nhiều tối, khi mà công việc đã tạm xong, tự dưng có cảm giác cô độc, ta lại nghĩ đến chỗ này. ‘Mày đang làm gì vậy?’-’Tao đang ở xưởng’-’Rượu vừa mới rót, mày lại đây đi’-’Ờ, tao qua’. Bao nhiêu suy nghĩ, hai kẻ chóng già. Chai rượu cứ vơi dần. Anh quản lý bảnh trai mà kiểu cách chẳng bao giờ để cho ly phải cạn. Bàn bên kia, một anh bartender đang mix cà phê. Chà, cà phê quái quỉ gì mà pha như ảo thuật! Nào rượu, nào kem, lại thêm cả lửa, cứ tráng qua tráng lại, chảy lên chảy xuống. Ta và bạn nhìn nhau cười. Bao nhiêu nỗi cô độc cũng như vợi bớt. Điện thoại lại rung. ‘Alô’-‘Mày lại đây mau lên, có hai em đang làm tình làm tội tao’. Ta phá ra cười, cuộc sống nhiều điều thú vị ghê.

Không xa hai quán này, có một quán ngồi rất dễ chịu, có lẽ là quán cà phê “Pháp” nhất đất này, ngay cái tên thì cũng đã “Pháp”. Quán trông ra một quảng trường thoáng đãng. Nắng chói hắt vào tòa nhà lớn trước mặt, xuyên qua tán xà cừ, chiếu vào quán thì đã thành vàng dịu. Anh phục vụ đem cho ta tách café latte quen thuộc mà không cần phải gọi. Ngoài kia, xe cộ qua lại, cuộc sống diễn ra tấp nập, ta ngồi đây ngắm nhìn, đọc vài chương sách. Bên kia đường , mới treo một ‘băng rôn’: vài ngày nữa là có hòa nhạc thính phòng. Cảm giác thực sự của Hà nội là đây: hài hòa và nhẹ nhàng, cho dù qua vài chục năm cái tất bật, bon chen tưởng chừng đã nuốt hết tất cả.

Chỉ cách quán này hai con phố, là môt quán lộ thiên. Quán nằm trên vỉa hè, một nửa trong sân. Buổi sáng ngồi nơi đây là thích thú nhất: nắng mới, đường vắng, xà cừ xanh, biệt thự ‘tây’ cũ kỹ, trí thức, nghệ sĩ, ca sĩ, cà phê rẻ. Đã thành lệ, ngày nào cũng phải đến đây một lần, thỉnh thỏang lại bất chợt gặp người quen. Cà phê nơi này, rất Hà nội mà cũng rất Paris, cũng bao nhiêu mảnh của cuộc sống đã diễn ra quanh bàn cà phê: công việc, ăn uống, chuyện gẫu, tán tỉnh… Có một người mà ta vừa cồn cào mong được nhìn thấy, mà lại vừa sợ phải gặp, sau cùng ta đã trông thấy ở đây. Sao con người lại luôn mâu thuẫn?

Viết đến đây rồi thì lại không muốn tiếp nữa. Cho dù lúc đầu cũng muốn chia sẻ hết với mọi người những quán cà phê thú vị, làm nên một thứ ‘hương vị cuộc sống’ này. Hà nội còn rất nhiều điều hay nữa về cà phê và quán cà phê. Sài gòn cũng lắm chẳng kém. Quanh đất Việt còn vô số những nơi mà ta đã qua, đã ngồi mà không thể kể hết. Cả những quán cà phê ở châu Âu hay châu Úc, nơi nào cũng có điểm thú vị riêng. Thôi thì cũng nên dừng lại ở đây, vài ngàn chữ đã là quá đủ. Khi nào ‘cảm giác lười biếng’ nổi lên thì sẽ lại tính sau.
 
C

CNN

Cao cấp
14/3/03
506
2
0
ĐH KTQD
Kda nói là dừng mà thực chưa phải là dừng, nhưng CNN nghĩ tới đây cũng đủ rồi ...kiểm duyệt cắt bỏ một câu... Và thật ra cũng muốn chờ nghe anh Sun viết về cafe Thổ như thế nào nữa. :)
 
Sửa lần cuối:
SUNF

SUNF

Trung cấp
2/10/03
176
4
0
52
Hà Nội
Trời ơi, đọc bài chép lại của CNN mà nghe cứ nao nao nhỉ. Tưởng như thời còn bé tý, sáng Hà nội thời đó quả là trong văn vắt. Mà không khí thì trong lành lắm, chẳng như bây giờ. Sáng mùa thu thì cứ gọi là mát rượi, cảm giác trong lành nó thấm vào da thịt, lạnh lạnh, nhưng mà... sướng :) Bây giờ, ngủ dậy, mắt nhắm mắt mở... phi đến công ty, toàn mùi khói xe khét lẹt.

Ui già, nhớ đến khói xe mà hết cả hứng viết về cà phê kiểu Thổ. Thôi, mai vậy.
 
Retngot

Retngot

Guest
20/7/04
121
0
16
44
??
Truy cập trang
To CNN : Tại sao cứ phải lôi anhlaanh ra để nói thế đang bàn về việc thưởng thức Cafe cơ mà!!??????
 
anhlaanh

anhlaanh

Guest
8/6/04
131
1
0
41
Hà Lầm
Nói đến thưởng thức cà phê lại nhớ đến thời gian anhlaanh còn là sinh viên.Cứ đến kì thi là anhlaanh lại uống rất nhiều cà phê đen, để học thi mà, hồi đó chưa biết pha cà phê nên chỉ mua cà phê đen tan về pha thôi, uống cho đỡ buồn ngủ thôi mà.
Lúc đi thực tập anhlaanh mới có nhiều thời gian để tìm hiểu sâu về cà phê, vì có điều kiện mà.Được làm ở một quán cà phê, mới đầu chỉ là nhân viên chạy bnà thôi, sau đó là pha chế , rồi kiêm luôn quản lí quán.
Lúc được pha chế mình cung pha rất nhiều cà phê và cũng có kinh nghiệm để pha sao cho có 1 ly cà phê ngon.
Thực ra để có ly cà phê ngon ko phải pha xong uống luôn là ngon đâu, vì như thế cà phê chưa có độ lắng cần thiết. Cho nên cà phê cần phải được pha đúng cách và để nơi thoáng chừng 4 tiếng thi lúc uống mới đậm đà được.
 
C

CNN

Cao cấp
14/3/03
506
2
0
ĐH KTQD
Hic, anh ơi, pha xong để 4 tiếng mới uống thì chết thèm người ta mất còn gì nữa. (Và như thế thì cà phê nóng uống kiểu gì???)
Anh có biết gì về cách pha mấy loại cà phê kiểu số 2, số 4, số 6 ...đại khái là các loại cà phê có số không???
 
anhlaanh

anhlaanh

Guest
8/6/04
131
1
0
41
Hà Lầm
Cà phê có số chẳng qua là để phân biệt các loại cà phê khác nhau thôi, mỗi số cà phê thể hiện phong cách và gu thưởng thức của từng người. Nhưng qủa thật không phải ai cũng thấy được sự khác biệt này, phải những người sành mới thấy được. Chẳng hạn có nhiều vị khách vào quán mình nhìn có vẻ rất sành điệu gọi cà phê số 4, 6 chẳng hạn, lúc mình bê cà phê ra mình mang cùng 1 loại nhưng rồi họ uống cũng đâu có phân biệt được.
Thực ra mình chưa pha cà phê trung Nguyên bao giờ nhưng mình nghĩ cách pha cũng thế thôi.
PS: Khi uống nóng thì đun lên chứ sao.
 
T

tuylipden

Guest
1/10/04
12
0
0
43
Ha noi
Nói đến uống cafê thì đó là một thú thưởng thức rất hay. Đã có nhiều cuộc nghiên cứu và tranh luận về tác hại của cafe nhưng điều đó thì ai quan tâm cơ chứ. Dân nghiền cafe thì chỉ cần biết nó ngon là được. Tuylipden này biết uống cafe từ hồi học lớp 11 cơ. Đó là khi có cô em họ sống trong Nam ra học mà ở cùng gia đình. Hic công nhận là người trong Nam biết pha cafe hơn ngoài bắc này. Xin đùng tự ái vì đấy là sự thật. Và qua người em họ này thì ta đã biết uống cafe ntn. Từ đó ta chỉ có uống đen không đường để khỏi mất đi hương vị tinh khiết của cafe. Nhưng 2 năm nay ta lại phải uống nâu bởi vì đa số các quán pha quá dở . Có thể ta quá kĩ tính nhưng nghiệm lai gần đây đen uông được khi tự ta pha lấy dù pha không ngon bằng cô em họ của mình.
bye bye , chut nhiều tâm sự qua rồi
 
anhlaanh

anhlaanh

Guest
8/6/04
131
1
0
41
Hà Lầm
Bạn nói rất đúng, nhưng ko hẳn là quán nào cũng pha dở cả,bạn thử đến quán MÙA THU VÀNG 91 le thanh nghị uống thử xem, quán bình dân nhưng hay lắm.
 
maco

maco

Newbie™
10/10/03
313
1
0
Van Don
www.vandonhospital.com
anhlaanh nói:
Chẳng hạn có nhiều vị khách vào quán mình nhìn có vẻ rất sành điệu gọi cà phê số 4, 6 chẳng hạn, lúc mình bê cà phê ra mình mang cùng 1 loại nhưng rồi họ uống cũng đâu có phân biệt được.
Vậy là cậu đã thiếu đi cái lương tâm của nghề nghiệp rồi. DO THAT DIE.
 
T

tuylipden

Guest
1/10/04
12
0
0
43
Ha noi
Cũng khônng trách Anhlaanh được bởi vì người biết thưởng thức cafe rất hiếm. Đa số theo xu hương đua đòi thôi. Để chứng tỏ mình lớn hơn một chút ấy mà. Ví dụ vào quán trung nguyên gọi cafe chồn. Mình biết làm gì có nhiều chồn để cung cấp số lượng cafe lớn như thế. Cafe chồn chính hiệu thì chỉ được các ông chủ đồn điền tặng thì là thứ thiệt thôi.
 
T

thuthongminh

Guest
20/3/04
28
0
0
to CNN: quan ca phe co hai lo suoi ga co fai la quam Rome cafe cuoi duong Hai Ba Trung khong a? con quan cafe Phap la quan Nguyen france? em da doc bai viet roi lan mo di tim quan nay. "tu quan co the nhin ra quang truong, noi ma nguoi ta treo bang ron ve nhung buoi hoa nhac", em fai tim nhung quang truong nhu the, roi di vong quanh, xem o dau co capucino ngon, co quan cafe Phap. quang truong ay la quang truong truoc cua nha hat lon.
the nhung tu hai quan nay, mac du kha gan, khong the nhin ra quang truong duoc, nen khong the co cam giac la cuoc song dang troi di voi rat nhieu dieu thu vi khi minh nguoi quan uong mot coc cafe ngon, luoi bieng, chiem nghiem nhu la ban anh noi.
hay la em nham?
ah, con dieu nay nua hoi anh: cach fa cafe ma :co ca lua, ca ruou, roi chay qua chay lai ..nhu ban anh noi ay co fai la fa cafe mui khong? em da duoc xem fa cafe mui, nguoi ta dung bat lua ho len mat ruou de bay bot con truoc khi cham cafe, nhung cach ay rat kho va co ve de bi bong nen em khong dam thu, khong biet cho ma ban anh noi ay nguoi ta dung lua nhu the nao. neu chi la ho lua duoi coc cung duoc thi anh chi cho em quan de em den xem duoc khong anh?

*********

Chịu khó type bằng tiếng việt có dấu nhé , E viết không dấu đọc không hiểu gì đâu!
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
T

tuylipden

Guest
1/10/04
12
0
0
43
Ha noi
Đề nghị viết tiếng việt có dấu , bài cũng dài nên đọc mệt quá
 
ketoan4mat

ketoan4mat

Cao cấp
24/4/03
3,906
17
38
Sài Gòn đẹp lắm
Bài viết về cafe ko có dấu là rất hợp lý. Vì vừa uống càfê vừa đọc vừa suy nghĩ. hihihiihhi
 

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA