Tôi vẫn khoái câu nói của một người "nghề kiểm toán như cái toillete, kẻ ở trong muốn ra, kẻ ở ngoài muốn vào". Hình như thực trạng kiểm toán bây giừ là vậy.
Dù bạn là kiểm toán hay làm kế toán, chắc bạn cũng biết những cái được gọi là chất lượng kiểm toán (ở đây không ngoại trừ cả big4 - kiểm toán nước ngoài, kiểm toán trong nước). Kế toán làm việc cả năm trời (không kể đến thời gian làm thêm để cooking), vậy mà kiểm toán nước ngoài cũng như trong nước chỉ làm có khoảng 1 tuần tại doanh nghiệp và khoảng 4 tuần để phát hành báo cáo (tính trung bình và thoáng thoáng thôi nhé). Chính vì vậy, thời gian ép dẫn tới không cách nào khác, nhân viên phải làm việc cật lực (để có cái được gọi là chất lượng tàm tạm theo đúng chuẩn mực).
Nếu bạn làm kế toán, sức ép cao nhất là lúc làm báo cáo quyết toán, thì kiểm toán sức ép trong cả mùa ngày nào cũng như ngày nào giống hệt vậy. Sáng 8 h đi làm, tối 10 h mới về, chẳng có thời gian rỗi cho 1 cú điện thoại - 1tin nhắn, về nhà có khi còn ngủ quên trong bồn tắm đến 1 h sáng lò dò trèo ra trượt chân ngã đánh oạch, có lần ngủ quên khi nghe điện thoại, có lần đang bấm tin nhắn thì ngủ quên mất. Rồi đi làm cả thứ bảy và chủ nhật. Rồi những đợt đi côgn tác triền miên hàng tháng trời (may mắn thì khoảng 1 tuần lại về), khủng khoảng tinh thần đến mức chỉ muốn bỏ tất cả để về. Nếu là nữ, bạn sẽ thấy thật khủng khiếp. Nữ mà có người yêu thì khó mà giữ được người yêu nếu duy trì đến mùa kiểm toán thứ 2, hoặc là nghĩ ngay đến chuyển nghề đế lấy chồng. Nữ mà chưa có người yêu thì lo sợ mình mà theo nghề này chắc hổng lấy chồng nổi.
Rồi còn về mặt nghiệp vụ nữa chứ, luôn phải cố gắng để trau dồi kiến thức, cái này nếu bạn có lương tâm thôi cũng phải học nhiều vô kể và mất nhiều thời gian vô kể (bạn sẽ ko còn cảm thấy nếu lương tâm chẳng còn cái răng nào mà mọc). Xin hỏi có ai làm kiểm toán mà chưa từng thấy xấu hổ trước kế toán của khách hàng chưa? Tôi mà làm kế toán (kể cả không làm kế toán trưởng) thì kiểm toán viên cỡ junior 1-2 không thuộc hạng có thể "đàm đạo". Nói ra đến xấu hổ, kiểm toán viên dạng junior 1-2 trình độ thấp ko thể nào tả xiết (kể cả Kiểm toán nước ngoài). Tại sao trình độ lại kém? tôi chỉ đưa ra 1 trong nhiều lý do, quá nhiều người vào nghề này rồi lại ra đi, đào tạo xong, chưa kịp đào tạo tiếp đã bỏ nghề. Còn lại ngoài Senior và manager ra thì lũ còn lại đều là "tôm, tép" cả thôi. mà ngay cả Senior và Manager cũng có không ít "ếch nhái nhảy lên làm người".
Rồi còn cả sức ép khác bên cạnh công việc, sự cạnh tranh nghề nghiệp, rồi quan hệ với Sếp lớn, Sếp bé, quan hệ với nhân viên cùng bậc, quan hệ với nhân viên mới, rồi đủ các thứ "lổn nhổn" khác....
Có những lúc tôi cũng tự hỏi nhu CAYMAN liệu tôi có theo nghề này suốt đời không?
Cách đây chưa đầy 1 tháng, tôi đã có câu trả lời là tôi sẽ chuyển nghề. Vào nghề này, có lẽ hy sinh hơi nhiều. Tôi chỉ mong muốn đơn giản "lấy chồng khi trẻ, đẻ con khoẻ, dạy con ngoan, việc làm an nhàn,...."
Nhưng mà lương tâm có thanh thản đâu nếu mà tôi bỏ nghề? Tôi không biết người khác thế nào, nhưng tôi thì cảm thấy nghề này đem lại cho mình sự thích thú, say mê lạ kỳ, quên cả sự vất vả. tôi thích được nắm bắt những con số, những giao dịch, những ấn chứa bên trong những con số đó, những link quan trọng giữa những con số, những con người. Rồi cả dáng điệu, cử chỉ của con người đem lại cho ta những phán đoán gì.
Bỏ mặc sự răn đe của phụ huynh về tương lai không lấy được chồng, bỏ mặc nỗi lo sợ mơ hồ khác về nghề nghiệp, tôi có một quyết định tự thấy là dũng cảm, theo nghề Kiểm toán. Liệu có ngu ngốc ko nhỉ?