Việc hạch toán chi phí đi vay vào TK 642 - hay cụ thể DN coi đây là một khoản chi phí trực tiếp liên quan tới hoạt động sản xuất kinh doanh còn được nhiều người tranh cãi.
Đối với nội bộ doanh nghiệp - kế toán quản trị, thì khoản chi này có ảnh hưởng trực tiếp tới từng hoạt động sản xuất kinh doanh, do vậy để tính toán chính xác hiệu quả kinh doanh DN cần đưa khoản mục này vào cấu thành chi phí trực tiếp.
Nhưng đối với toàn xã hội (xin được thu hẹp lại trong một quốc gia), hoạt động đi vay không trực tiếp làm nên giá trị gia tăng mà chỉ đơn thuần là việc phận chia lại lợi tức giữa người thừa vốn và người thiếu vốn, xét trên bình diện này, chi phí đi vay không nằm trong cấu thành chi phí trực tiếp, nếu đưa giá trị này vào chi phí trực tiếp sẽ làm ảnh hưởng tới lợi tức trung bình có thể thực hiện được của hoạt động sản xuất kinh doanh (xét trên góc độ toàn xã hội). Và chi phí đi vay trong Chế độ hạch toán kế toán tại Việt Nam được ghi nhận theo quan điểm này, tuy nhiên một số quốc gia có cái nhìn khác với chi phí đi vay, khi mà nguồn vốn vay không chỉ đơn thuần luân chuyển từ đối tượng này sang đối tượng khác trong cùng hệ thống (xã hội) mà còn từ quốc gia này sang quốc gia khác, khi đó chi phí đi vay đương nhiên là khoản chi phí hiện hữu trong cấu thành giá trị sản phẩm, dịch vụ.
Vậy thì việc ghi nhận chi phí đi vay vào khoản mục chi phí trực tiếp là đúng hay chưa đúng?????