Một phút ta tuyệt vọng

  • Thread starter arise
  • Ngày gửi
arise

arise

Trung cấp
23/8/09
159
8
0
39
Quảng Ninh
Khi tuyệt vọng bạn thường nghĩ gì và làm gì? Có thể chỉ trong một phút ngắn ngủi ấy ta sẽ nghĩ và hành động thật ngốc nghếch. Trong đời mình (tính tới thời điểm này) bạn đã từng tuyệt vọng bao nhiêu lần? Hay là chưa lần nào cả? Còn tôi tính cả lần nay là 2 lần tuyệt vọng trong đời. 23 năm với 2 lần tuyệt vọng ....... Cũng không phải là quá nhiều.

Tôi là một người tự tin và bản lĩnh theo như đánh giá của bạn bè tôi. Trong mắt cha tôi, tôi là một đứa trẻ ngốc nghếch, thiếu kiên trì và thường làm ông thất vọng. Nếu tự nhận xét về mình, tôi thấy mình là một người lạc quan hoặc ít nhất là cố gắng để luôn lạc quan.

Tuy vậy, tôi cũng như tất cả mọi người, có những lúc đi vào ngõ cụt, bế tắc tưởng trừng không thể nào giải quyết nổi. Thường thì tôi giải quyết những việc ấy một mình. Lặng lẽ không ồn ào, từng phần từng phần một, tôi sẽ giải quyết cho tới khi không còn giải quyết nổi nữa, mới để nó bung ra. Khi đó tôi thường nghĩ: "Bình tĩnh lại nào nhóc, không sao đâu. Mọi việc dù phức tạp tới đâu, đên phút cuối cũng sẽ được giải quyết, chỉ cần chấn tĩnh lại. Chấn tĩnh lại". Đa phần tôi thành công. Nhưng ..........

Tuyệt vọng lại là một vấn đề khác. Tôi còn nhớ lần đầu tiên cảm thấy mình tuyệt vọng là cuối lớp 9, đầu lớp 10 (cách đây khoảng 7 năm rồi). Tôi còn nhớ rõ cảm giác của mình khi đó. Một thất bại lớn, lớn tới mức tôi nhận ra chính mình, rằng tôi cũng không tầm vĩ như tôi đã tưởng. Rồi những nỗi buồn đổ ập lên ta, không chỉ là nỗi buồn của ta mà còn là của cả những người xung quanh. Nó khiến ta mệt mỏi, nó khiến ta gục ngã...........

Và cái tuyệt vọng làm người ta sợ hãi nhất, chính là một phút trong đó, một phút mà ta yếu lòng. Yếu tới mức nào ư? Tới mức ta sẵn sàng buông xuôi mọi thứ. Tôi cũng vậy............ Trong thời khắc đó, tôi đã nghĩ tới............

Làm thế nào để có thể ngủ một giấc thật dài, thật dài, hoặc giả là chẳng bao giờ tỉnh lại nữa, như vậy sẽ hết những ưu phiền này. Và tôi đã tính xa hơn là chỉ nghĩ. Tôi đã chọn giải pháp, đã tìm phương án và đã lên kế hoạch. Trong những cách mà tôi nghĩ tới, thì ngủ thật bình yên là giải pháp mà tôi đã chọn. Đã chuẩn bị tiền cho một liều thuốc ngủ, đã chọn thời gian để không quá ồn ào và chẳng phiền tới ai. Và giá mà mọi thứ thuận lợi thì giờ tôi đã chẳng ngồi đây. Thế nhưng...........

Tới giây thứ 59 của một phút yếu lòng đó, tôi chợt nghĩ: "sẽ ra sao khi tôi uống xong liều thuốc này nhỉ?". Tôi sẽ nằm xuống và ngủ ngay, phải rồi! với thể trạng của tôi lúc này tôi sẽ ngủ ngay, ngủ thật nhanh. Sau đó thì sao? Họ sẽ cho tôi vào một cái hòm, thế là xong, là hết.... Có thật là sẽ hết không??????????

Mẹ tôi sẽ khóc thật nhiều, thật lâu.... và thật lâu nữa. Tôi sẽ không biết gì đâu. Vì lúc đó tôi đã chẳng còn biết gì nữa. Tôi sẽ chỉ nhẹ tênh trước những giọt nước mắt của một người mẹ. tôi sẽ chỉ còn bồng bềnh, bồng bềnh ở một nơi nào xa lắm.......

Rồi tôi lại nghĩ.... Số phận tôi là thế này ư? Ngắn ngủi và kết thúc vô vị. Sao lại thế???...... Nếu số phận tôi chỉ là vậy, tôi đã phải chết lâu rồi kia chứ. Nhiếu hơn 5 lần ngã ao ở tuổi ấu thơ, sao không một lần trong ấy tôi chết?? Hai lần ốm thập tử nhất sinh (tôi rất ít khi ôm, nhưng đã ốm thì đều vậy, "thập tử nhất sinh") mà giờ tôi vẫn ngồi đây. Vậy thì tại sao tôi lại phải kết thúc mình một cách vô vị đến thế????? Ngớ ngẩn chăng???
Rồi tôi quyết định. Mình sẽ dừng ở đây. Để xem nếu không phải là mình tự huỷ hoại mình, thì ai, cái gì sẽ đủ sức mạnh làm điều đó.

Thế, tôi đã giải quyết nỗi tuyệt vọng của mình như thế trong lần đầu nó đến. Rồi điều đó cũng không ngăn cản nó đến lần nữa.... Ôi khi nào mới thôi đây.
Lúc này, trời đang mưa, cơn bão số 7 (cơn bão vẫn ghé thăm QN thường niên), mưa thật lớn. Không thể ngồi yên trong nhà nổi, quyết định đi ra đường, sẽ mưa, sẽ ướt hết, nhưng sẽ tỉnh ra đôi chút.

Mưa rơi, nổi những hạt bong bóng thật lớn bên đương. Nếu ai hỏi có điều ước gì lúc này, tôi sẽ ước mình biến thành quả bong bóng kia. Xuất hiện thật nhanh, và tan biến cũng nhanh như khi xuất hiện. Không để lại dấu vết, không lưu luyến cho ai. Rồi khi đó tôi sẽ thực hiện ngay lập tức điều này.... Tan biến đi... Thật nhanh..... Và sẽ không thấy gì nữa..... không nghe gì nữa ...... không nghĩ gì nữa.....
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
E

Elena86

Guest
9/9/09
5
0
0
Kim Liên
Luôn luôn hi vọng, đừng bao giờ tuyệt vọng nữa bạn nhé! Chúng ta sẽ cố gắng để mỗi ngày trôi đi thật ý nghĩa? Hãy cố gắng lên nhé.:error:
 
huong85

huong85

Talkative Girl
25/1/07
1,171
5
38
40
Vĩnh Phúc-Đồng Nai-Gò Vấp
hi,
bài viết của bạn đầy tâm trạng, nhưng đó là chuyện đã qua, còn hiện tại chắc bạn đã rút ra được nhiều điều từ nhưng gì đã qua. hihi
chúc bạn luôn mạnh khoẻ, tự tin và trần đầy niềm tin yêu va hi vọng bạn nhé:1luvu:
 
arise

arise

Trung cấp
23/8/09
159
8
0
39
Quảng Ninh
Cám ơn mọi người đã quan tâm an ủi. Tâm trạng mình lúc này khá hơn rất nhiều rồi.

Thực ra điều đáng sợ nhất của một người đang tuyệt vọng, là không có ai đang lắng nghe họ. Đôi khi ta vượt qua nỗi tuyệt vọng của mình thật đơn giản, chỉ bằng một ánh mắt, một câu nói, một nụ cười thậm chí là của một người hoàn toàn xa lạ. Vì thế rất mong mọi người (những ai đang tuyệt vọng) hãy thoải mái nói ra những ưu phiền của mình. Hãy tin rằng luôn có ít nhất một người đang lắng nghe bạn.

" Một ánh mắt có thể thay đổi một ngày
Một nụ cười có thể thay đổi một tháng
Một lời nói có thể thay đổi một cuộc đời "
 
arise

arise

Trung cấp
23/8/09
159
8
0
39
Quảng Ninh
Ta ơi đừng tuyệt vọng
(13.09.2009)

Khi tuyệt vọng
Tôi ơi, lạc về đâu
Dẫu một mình
Cũng xin đừng lạc lối
Để mãi nói
Tôi ơi, đưng tuyệt vọng.
 
LuongQuynhNga

LuongQuynhNga

Guest
21/5/07
32
1
0
40
Biên Hoà
Ta ơi đừng tuyệt vọng
(13.09.2009)

Khi tuyệt vọng
Tôi ơi, lạc về đâu
Dẫu một mình
Cũng xin đừng lạc lối
Để mãi nói
Tôi ơi, đưng tuyệt vọng.

uhm tất cả chỉ là quá khứ, cố lên bạn nhé ^.^
 
M

mmmadt

Guest
23/7/09
1
0
0
53
tp Ho Chi Minh
Khi tuyệt vọng bạn thường nghĩ gì và làm gì? Có thể chỉ trong một phút ngắn ngủi ấy ta sẽ nghĩ và hành động thật ngốc nghếch. Trong đời mình (tính tới thời điểm này) bạn đã từng tuyệt vọng bao nhiêu lần? Hay là chưa lần nào cả? Còn tôi tính cả lần nay là 2 lần tuyệt vọng trong đời. 23 năm với 2 lần tuyệt vọng ....... Cũng không phải là quá nhiều.

Tôi là một người tự tin và bản lĩnh theo như đánh giá của bạn bè tôi. Trong mắt cha tôi, tôi là một đứa trẻ ngốc nghếch, thiếu kiên trì và thường làm ông thất vọng. Nếu tự nhận xét về mình, tôi thấy mình là một người lạc quan hoặc ít nhất là cố gắng để luôn lạc quan.

Tuy vậy, tôi cũng như tất cả mọi người, có những lúc đi vào ngõ cụt, bế tắc tưởng trừng không thể nào giải quyết nổi. Thường thì tôi giải quyết những việc ấy một mình. Lặng lẽ không ồn ào, từng phần từng phần một, tôi sẽ giải quyết cho tới khi không còn giải quyết nổi nữa, mới để nó bung ra. Khi đó tôi thường nghĩ: "Bình tĩnh lại nào nhóc, không sao đâu. Mọi việc dù phức tạp tới đâu, đên phút cuối cũng sẽ được giải quyết, chỉ cần chấn tĩnh lại. Chấn tĩnh lại". Đa phần tôi thành công. Nhưng ..........

Tuyệt vọng lại là một vấn đề khác. Tôi còn nhớ lần đầu tiên cảm thấy mình tuyệt vọng là cuối lớp 9, đầu lớp 10 (cách đây khoảng 7 năm rồi). Tôi còn nhớ rõ cảm giác của mình khi đó. Một thất bại lớn, lớn tới mức tôi nhận ra chính mình, rằng tôi cũng không tầm vĩ như tôi đã tưởng. Rồi những nỗi buồn đổ ập lên ta, không chỉ là nỗi buồn của ta mà còn là của cả những người xung quanh. Nó khiến ta mệt mỏi, nó khiến ta gục ngã...........

Và cái tuyệt vọng làm người ta sợ hãi nhất, chính là một phút trong đó, một phút mà ta yếu lòng. Yếu tới mức nào ư? Tới mức ta sẵn sàng buông xuôi mọi thứ. Tôi cũng vậy............ Trong thời khắc đó, tôi đã nghĩ tới............

Làm thế nào để có thể ngủ một giấc thật dài, thật dài, hoặc giả là chẳng bao giờ tỉnh lại nữa, như vậy sẽ hết những ưu phiền này. Và tôi đã tính xa hơn là chỉ nghĩ. Tôi đã chọn giải pháp, đã tìm phương án và đã lên kế hoạch. Trong những cách mà tôi nghĩ tới, thì ngủ thật bình yên là giải pháp mà tôi đã chọn. Đã chuẩn bị tiền cho một liều thuốc ngủ, đã chọn thời gian để không quá ồn ào và chẳng phiền tới ai. Và giá mà mọi thứ thuận lợi thì giờ tôi đã chẳng ngồi đây. Thế nhưng...........

Tới giây thứ 59 của một phút yếu lòng đó, tôi chợt nghĩ: "sẽ ra sao khi tôi uống xong liều thuốc này nhỉ?". Tôi sẽ nằm xuống và ngủ ngay, phải rồi! với thể trạng của tôi lúc này tôi sẽ ngủ ngay, ngủ thật nhanh. Sau đó thì sao? Họ sẽ cho tôi vào một cái hòm, thế là xong, là hết.... Có thật là sẽ hết không??????????

Mẹ tôi sẽ khóc thật nhiều, thật lâu.... và thật lâu nữa. Tôi sẽ không biết gì đâu. Vì lúc đó tôi đã chẳng còn biết gì nữa. Tôi sẽ chỉ nhẹ tênh trước những giọt nước mắt của một người mẹ. tôi sẽ chỉ còn bồng bềnh, bồng bềnh ở một nơi nào xa lắm.......

Rồi tôi lại nghĩ.... Số phận tôi là thế này ư? Ngắn ngủi và kết thúc vô vị. Sao lại thế???...... Nếu số phận tôi chỉ là vậy, tôi đã phải chết lâu rồi kia chứ. Nhiếu hơn 5 lần ngã ao ở tuổi ấu thơ, sao không một lần trong ấy tôi chết?? Hai lần ốm thập tử nhất sinh (tôi rất ít khi ôm, nhưng đã ốm thì đều vậy, "thập tử nhất sinh") mà giờ tôi vẫn ngồi đây. Vậy thì tại sao tôi lại phải kết thúc mình một cách vô vị đến thế????? Ngớ ngẩn chăng???
Rồi tôi quyết định. Mình sẽ dừng ở đây. Để xem nếu không phải là mình tự huỷ hoại mình, thì ai, cái gì sẽ đủ sức mạnh làm điều đó.

Thế, tôi đã giải quyết nỗi tuyệt vọng của mình như thế trong lần đầu nó đến. Rồi điều đó cũng không ngăn cản nó đến lần nữa.... Ôi khi nào mới thôi đây.
Lúc này, trời đang mưa, cơn bão số 7 (cơn bão vẫn ghé thăm QN thường niên), mưa thật lớn. Không thể ngồi yên trong nhà nổi, quyết định đi ra đường, sẽ mưa, sẽ ướt hết, nhưng sẽ tỉnh ra đôi chút.

Mưa rơi, nổi những hạt bong bóng thật lớn bên đương. Nếu ai hỏi có điều ước gì lúc này, tôi sẽ ước mình biến thành quả bong bóng kia. Xuất hiện thật nhanh, và tan biến cũng nhanh như khi xuất hiện. Không để lại dấu vết, không lưu luyến cho ai. Rồi khi đó tôi sẽ thực hiện ngay lập tức điều này.... Tan biến đi... Thật nhanh..... Và sẽ không thấy gì nữa..... không nghe gì nữa ...... không nghĩ gì nữa.....
Cách đây 2 tuần mình cũng khóc như mưa, giờ cuời toét mõm rùi. đôi khi cảm giác buồn thămthẳm cũng thú vị lắm!
 
arise

arise

Trung cấp
23/8/09
159
8
0
39
Quảng Ninh
Cách đây 2 tuần mình cũng khóc như mưa, giờ cuời toét mõm rùi. đôi khi cảm giác buồn thămthẳm cũng thú vị lắm!

Híc... vượt qua được nỗi đau rồi thì nói thế thôi. Chứ lúc đó thì muốn treo cổ lên trần nhà đi được ấy chứ.:026:
Nhưng quả thậy là sau đó rồi thì không sao.:004:

Quá khứ luôn đep. Không phải vì nó vui hay buồn, mà vì nó không bao giờ trở lại.......
 
arise

arise

Trung cấp
23/8/09
159
8
0
39
Quảng Ninh
Khi đánh 2 từ "Tuyệt vong" trên google mình tìm thấy bài văn thú vị này trên "blog.tamtay.vn/dinhkhoa/blog". Bài có cả hình minh họa rất hay nhưng khi post lên web mình thì không cho ảnh nữa....

Nỗi đau của tôi quá lớn. Không ai, phải, không ai có thể chia sẻ được với tôi! Tôi đau xót vì thấy mình thật cô đơn.... Tôi muốn mình thoát khỏi tình trạng này, tôi đã chịu quá nhiều đau khổ rồi. Thế nên... tôi quyết định… nhảy xuống. Có lẽ đó là cách duy nhất giải thoát tôi khỏi muộn phiền...



Ngang qua tầng 9… tôi nhìn thấy gương mặt sưng húp của người phụ nữ ấy. Bà là y tá của một phòng mạch tư. Bao nhiêu tiền kiếm được đều được lão chồng tệ bạc nướng vào sòng bạc. Không biết bao nhiêu lần hắn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với bà. Vậy là hôm nay... bà lại vừa hứng chịu một cơn thịnh nộ…

Tầng 8… cái dáng khắc khổ của ông lão cô đơn. Ông ở chung cư này đã lâu rồi, hàng tháng đều có tiền trợ cấp nhưng tuyệt nhiên không một ai đến thăm ông. Ngày ngày ông vẫn lục lọi trong hộp thư của mình rồi lặng lẽ trở lên tay không. Vậy là hôm nay… ông vẫn chẳng có thư…



Tầng 7… cậu sinh viên vẫn đang cắm cúi vào trang việc làm của tờ tạp chí. Tốt nghiệp với bảng thành tích không tốt lắm, thế nên mãi mà cậu vẫn chưa tìm được một việc gì tử tế. Gấp tờ báo lại. Vậy là hôm nay… cuộc tìm kiếm của cậu vẫn vô vọng…

Tầng 6… cô gái trẻ vừa chia tay với bạn trai. Tôi từng thấy họ rất thắm thiết bên nhau, rồi chẳng hiểu lý do gì chàng trai không đến thăm cô nữa. Cô gái ở lì trong phòng, cô không có nhiều bạn. Cô khóc. Vậy là hôm nay… cô vẫn không có gì ngoài một tình yêu đã mất…

Tầng 5… đôi vợ chồng cãi nhau inh ỏi. Cả hai đều là công nhân của nhà máy dệt. Thu nhập không đủ đáp ứng cho nhu cầu sinh hoạt, điều đó khiến họ trở nên cáu gắt và nóng giận với tất cả mọi thứ xung quanh. Vậy là hôm nay… họ lại có thêm một trận tranh cãi nảy lửa, để tạm quên đi cuộc mưu sinh…
Tầng 4… thằng bé vừa thi trượt đại học. Nó được dạy bảo rằng sẽ không làm được gì nếu không đỗ đại học. Chăm chỉ học hành bấy lâu, kết quả lại không như mong muốn. Nó thẫn thờ đi ra đi vào. Chui vào cái góc nhỏ của nó. Vậy là hôm nay… nó vẫn không tìm thấy một điều gì mới mẻ cho cuộc sống sau này…

Tầng 3… cô gái làng chơi tỉnh dậy sau một đêm bù khú. Thân con gái đem ra làm trò vui, có ai muốn đâu nhưng vì cái ăn nên phải thế. Cô khoác lên mình cái áo mỏng tang, chuẩn bị cho một đêm bất tận. Chẳng ai yêu thương cô, cô cũng chẳng quan tâm, đời nó bạc là thế. Vậy là hôm nay… cô lại tiếp tục cái kiếp “vợ của thiên hạ”…

Tầng 2… ông giáo nghèo mệt mỏi nằm vật ra sàn. Những tưởng dạy học là một nghề thanh cao, nhưng đời sống đạo đức suy tàn khiến ông nhận ra mình bất lực. Chứng kiến lứa học trò mình cố công dạy dỗ lần lượt đi vào băng hoại, ông thở dài ngao ngán. Vậy là hôm nay… ông tiếp tục ray rứt vì vẫn chưa làm tròn thiên chức của một người thày…

Tầng 1… tay nát rượu la hét ỏm tỏi. Không ai hiểu vì sao hắn cứ say xỉn như thế. Chưa bao giờ nhìn thấy hắn tỉnh, mà có lẽ cũng chẳng bao giờ hắn tỉnh. Vùi đầu bên ly rượu, cuộc đời hắn cũng chông chênh như bước chân khi say của hắn. Vậy là hôm nay… hắn vẫn không tỉnh được…

Tầng trệt… đột nhiên tôi nhận ra, mỗi người trong chúng ta đều có những vấn đề riêng của mình. Và khi chứng kiến hoàn cảnh của người khác, tôi nghĩ dường như nỗi đau của mình vẫn chưa đến nỗi tuyệt vọng, rằng mình vẫn chưa phải là người bất hạnh nhất. Tôi muốn được làm lại. Nhưng quá trễ rồi… mặt đất đã ở trước mắt…

Tầng1, tầng 2, tầng 3… mọi người ùa ra vây quanh tôi. Ai đó thốt lên, “Đây là người sống cùng chung cư với chúng ta mà”, “Chắc tuyệt vọng lắm nên mới như thế”. Họ đứng đó, nhìn vào tôi, và có lẽ họ đang nghĩ “Hóa ra mình chưa phải là người bất hạnh nhất”.

Thế đấy, đứng trước nỗi đau của mình, ai cũng nghĩ mình thật nhỏ bé và lối thoát duy nhất dường như chính là cái chết. Nhưng tôi tin, chết chỉ là chạy trốn một cách hèn nhát thôi, nó chẳng giải quyết được gì ngoài việc đánh mất tất cả những gì còn lại, mà lẽ ra, với những thứ ấy biết đâu sẽ làm được tốt hơn. Vì thế phải suy nghĩ kỹ... trước khi nhảy xuống...

... Tôi bừng tỉnh. Chỉ là một giấc mơ! Thật tốt vì ít ra tôi vẫn còn cơ hội. Mặt trời vẫn sáng, tôi mỉm cười, bắt đầu tìm cho mình một lối đi, không bao giờ là quá muộn khi học được cách bước trên nỗi đau!
 
B

boycoimc87

Guest
17/9/09
5
3
1
38
mong cai
Cố lên ban ơi ! Mọi chuyện rồi cũng qua thôi (Cuộc sống mà)


"Phá sản lớn nhất của đời người là tuyệt vọng"
"Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình"
 
B

boycoimc87

Guest
17/9/09
5
3
1
38
mong cai
Tặng bạn câu này nữa nhé. Mình thích nhất câu này đó:
" Điều khâm phục lớn nhất của đời người là biết đứng dậy sau những lần vấp ngã"
Bạn đã vượt qua hai lần rồi nên hãy vững niềm tin nhe !

Thương mến tình đồng hương.........QN
 
arise

arise

Trung cấp
23/8/09
159
8
0
39
Quảng Ninh
Qua tâm sự của bạn, có lẽ mẹ chính là người quan trọng nhất với bạn. Hãy nói chuyện với mẹ bạn nhiều hơn và tiếp tục cố gắng phấn đấu vì mẹ bạn nhé.

Ta luôn nói "hãy nói chuyện với những người thân để được chia sẻ rồi sẽ thấy nõi đau dịu bớt", nhưng khi làm điều đó thì thật khó khăn. Có phải ai cũng thế hay chỉ mình tôi thế ???

Ta thật dễ dàng tâm sự, thậm chí là dốc hết tâm can với một người hoàn toàn xa lạ, nhưng thật khó cất lời với người thân. Chính vì vậy mỗi người đều khao khát cho mình một tri kỷ, người mà bạn có thể lao đến bên họ bất kỳ khi nào chỉ để mượn bờ vai họ và khóc.

Vì lý do trên tôi cho rằng, nếu được ai đó coi là tri kỷ thì đó quả thật là một điều vinh dự lớn....Và.....đừng bao giờ nói "Xin lỗi tôi không có thời gian" với đôi mắt của ai đó đang đỏ lệ....
 
chiprock126

chiprock126

When u say nothing at all
5/5/08
123
0
16
loading...
tôi ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Xin đừng tuyệt vọng

Bác Trịnh noái thế :015:
 
arise

arise

Trung cấp
23/8/09
159
8
0
39
Quảng Ninh
Cứ nói là đừng tuyệt vọng không thì làm sao mà có tác dụng được, cái người ta cần là giải pháp.

Chuẩn xác luôn.

Có những người dễ dàng vượt qua nỗi tuyệt vọng của mình, bởi họ lạc quan và yêu cuộc sống. Nhưng không phải ai cũng làm được điều đó, minh chứng là có rất nhiều người chết vì tự tử mỗi năm. Riêng cầu Bãi Cháy mỗi năm số người chết vì nhảy cầu cũng là hàng chục đấy.

Giải pháp nào hữu hiệu nhất cho phút tuyệt vọng????
Đó chính là điều mình muốn mọi người chia sẻ ở đây.

Chúng ta thử cùng thảo luân về vấn đề này xem.
 
htthongttp

htthongttp

Trung cấp
28/9/09
166
0
16
ho chi minh
Mình nhớ đã đọc câu ngạn ngữ Pháp như thế này : "Không có gì hoàn toàn bế tắc ,nó chỉ hoàn toàn bế tắc khi bạn thôi không cố gắng nữa "
Mỗi khi rơi vào bế tắc ,tuyệt vọng mình luôn nghĩ và đọc đi đọc lại câu này ,luôn động viên mình cố gắng vượt qua nỗi đau .
Mình tin cuộc đời này sẽ không bất công ,1 cánh cửa này khép lại tức sẽ có 1 cánh cửa khác được mở ra .

Chúc mọi người luôn tìm được niềm tin trong cuộc sống và sống có ý nghĩa hơn mỗi ngày !!:015:
 
arise

arise

Trung cấp
23/8/09
159
8
0
39
Quảng Ninh
Mình nhớ đã đọc câu ngạn ngữ Pháp như thế này : "Không có gì hoàn toàn bế tắc ,nó chỉ hoàn toàn bế tắc khi bạn thôi không cố gắng nữa "
Mỗi khi rơi vào bế tắc ,tuyệt vọng mình luôn nghĩ và đọc đi đọc lại câu này ,luôn động viên mình cố gắng vượt qua nỗi đau .
Mình tin cuộc đời này sẽ không bất công ,1 cánh cửa này khép lại tức sẽ có 1 cánh cửa khác được mở ra .

Chúc mọi người luôn tìm được niềm tin trong cuộc sống và sống có ý nghĩa hơn mỗi ngày !!:015:

Cám ơn bạn!!

Vậy là theo bạn cách giúp ta thoát khỏi nỗi buồn là lỗ lực, lỗ lực, và không ngừng lỗ lực.......
Nhưng có khi nào mà những lỗ lực không mang lại hiệu quả, thậm chí làm mọi chuyện tồi tệ hơn???????????

"Một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa mở ra" chỉ đúng với những người cởi mởi và lạc quan????
 
V

vu tuyet mai

Guest
13/4/07
2
0
0
42
bien hoa
mình muốn chia sẽ một bài viết này với các bạn mà mình tình cờ đọc được

Đại bàng trong bão

Bạn có biết rằng, đại bàng có thể biết trước những cơn bão rất lâu trước khi chúng xảy ra không?
Đại bàng sẽ đậu ở một điểm cao nào đó và chờ gió đến. Khi đó, nó sải rộng cánh, gió sẽ nâng nó lên cao hơn cơn bão. Và khi bão đang hoành hành dữ dội thì đại bàng có thể tung cánh bay trên cao.
Đại bàng biết bão đến, nhưng chúng không né tránh, chúng chỉ đơn giản dùng bão để nâng mình bay cao hơn, bằng cách tận dụng những cơn gió.
Khi những cơn bão trong cuộc đời đến với chúng ta – mà ai trong chúng ta rồi cũng phải trải qua – hãy dũng cảm đương đầu với chúng bằng niềm tin và ý chí của mình.
Những cơn gió có thể mang tới bệnh tật, thất bại, nỗi đau và cả những điều làm ta thất vọng với cuộc sống. Nhưng, nếu biết tận dụng nó, bạn có thể vượt lên và bay cao hơn nữa.

Hãy nhớ rằng, những gánh nặng trong dời không thể làm bạn gục ngã, chỉ có thái độ của bạn khi đối mặt với chúng làm được điều đó mà thôi!


bản dịch tiếng Anh

EAGLES IN A STORM





Did you know that an eagle knows when a storm is approaching long before it breaks?

 The eagle will fly to some high spot and wait for the winds to come. When the storm hits, it sets its wings so that the wind will pick it up and lift it above the storm. While the storm rages below, the eagle is soaring above it.

The eagle does not escape the storm. It simply uses the storm to lift it higher. It rises on the winds that bring the storm.

When the storms of life come upon us - and all of us will experience them - we can rise above them by setting our minds and our belief toward God. The storms do not have to overcome us. We can allow God's power to lift us above them.

God enables us to ride the winds of the storm that bring sickness, tragedy, failure and disappointment in our lives. We can soar above the storm.

Remember, it is not the burdens of life that weigh us down, it is how we handle them.

Chuc bạn một ngày vui
 

Xem nhiều