Mấy ngày này thật muốn đau đầu, vì công việc thì ít, vì những mớ bòng bong khác thì nhiều.....
Cuộc sống đôi khi thật kỳ lạ, thật khó hiểu. Làm sao?? Làm thế nào?? để biết rõ...........
Dẫu biết rõ rằng nếu chìm trong vụ này thì mình sẽ hư hỏng.... sẽ rất hư hỏng.............. Nhưng đôi khi có một chút (dẫu chỉ một chút thôi) ta muốn mình hư hỏng......... Ôi ta giữ làm gì những chẩn mực, những đoan trang, những giáo điều cũ kỹ............. trong thoáng chốc ta muốn mình buông thả, để tự do rơi vào vòng tay ai đó......
Ta là ai giữa cuộc sống, ta là gì giữa muôn vàn người... phải chăng chỉ như chiếc lá... cuốn đi theo cơn gió rồi cũng rơi xuống.......
Cô Em mình có tâm sự phải chăng là: .......
Tương Tư
Thôn Ðoài ngồi nhớ thôn Ðông,
Một người chín nhớ mười mong một người,
Gió mưa là bệnh của trời,
Tương Tư là bệnh của tôi yêu nàng,
Hai thôn chung lại một làng,
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này,
Ngày qua ngày lại qua ngày,
Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng,
Bảo rằng cách trở đò giang,
Không sang là chẳng đường sang đã đành,
Nhưng đây cách một đầu đình,
Có xa xôi mấy mà tình xa xôi,
Tương tư thức mấy đêm rồi,
Biết cho ai hỏi ai người biết cho,
Bao giờ bến mới gặp đò,
Hoa khuê các bướm giang hồ gặp nhau,
Nhà em có một giàn trầu,
Nhà tôi có một hàng cau liên phòng,
Thôn Ðoài thì nhớ thôn Ðông,
Cau thôn Ðoài nhớ trầu không thôn nào.
Nguyễn Bính
PS có cần tư vấn hông ???