thật khổ thân chép ở một nơi của biển đông lạnh lẽo mà vẫn có người không tha cho.
Đây gọi là theo đuổi tới cùng...:004::004:
Sai rồi. Gọi là làm thịt tới cùng...:004::004:
ác vậy Uma, người ta về biển đông rùi mà còn không tha, chắc chép còn duyên nợ gì nữa đây?
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng.....:1luvu:
tâm trạng quá Uma à, khổ thân
Nghĩ khác và làm khác :wall::wall:
Không phải lúc nào con người ta cũng sống thật được với chính con người mình :004::004:
Đọc xong bài bạn mà nước mắt mình tuôn xối xả. Lần sau post bài thì chọn font chữ to hơn tí nữa nhé, đọc 3 bài thế này chắc mình sưng mắt mất..:036::036::036:Cuộc sống gia đình đã đưa tôi qua 3 miền đất nước, Quê tôi miền Bắc, 6 tuổi theo ba mẹ vào nam lập nghiệp..thời gian trôi qua tròn 10 năm, gia đình tôi lại chuyển về quê. lúc đó tôi đang học dở dang lớp 10. Chuyển về quê 1 môi trường học tập mới là kèm theo sự rụt rè, lạ lẫm , phải bắt nhịp và làm quen với những điều mới. Và tình yêu đơn phương đầu tiên của tôi cũng bắt đầu từ đây.
Năm 2003, buổi đầu tiên đến lớp, những ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, một học sinh đã sống và học tập gắn bó 10 năm với Miền Nam. Trong đó có ánh mắt của em, người con gái đã dành trọn tình yêu đơn phương trong 3 năm cuối cấp cho Tôi.
Em! Một cô bé dáng người nhỏ nhắn, tóc ngắn chấm ngang vai, khuôn mặt hiền, ..còn gì nữa nhỉ?.Hỏi thằng bạn ngôi cùng bàn, nó bảo: Cô ấy học giỏi nhất lớp từ bé tới bây giờ , là Bí thư của lớp mình đó. Một sự thán phục trong tôi về em..nhưng đó vẫn chỉ là tình bạn. Tôi chỉ là 1 học khá, không học giỏi trong lớp so với các chàng trai khác nhưng em vẫn dành trọn tình cảm của mình cho tôi…Và tôi luôn cảm ơn em về điều đó.
Ngày 25 tháng 05 năm 2006. Thời gian cứ dần trôi và đến ngày cả lớp mình chia tay..hôm đó trời mưa, mưa rất to, những hạt mưa như muốn lau đi dòng nước mắt của mỗi người trong ngày chia tay để rồi mỗi chúng ta sẽ lựa chọn cho mình một con đường mới. Em vẫn thế, chỉ nhìn tôi và nhoẻn miệng cười. Tôi hiểu tình cảm của em nhưng tôi cũng không thể nói được gì trong ngày hôm đó. Chỉ biết chúc em thi đỗ Đại học, chọn được con đường như mơ ước…
Sau ngày hôm đó, cũng là ngày đầu tiên tôi thấy nhớ về 1 người con gái, 1 cảm giác trống trải đã bao phủ lấy tôi, lúc này đây là khi Tôi muốn nhìn thấy nụ cười của em nhưng tôi biết rằng sẽ phải đợi lâu.lâu nữa..Tôi đã yêu thật sự và biết rằng cơ hội sẽ ít đi khi em đã thi Đỗ Đại Học. Em trở thành sinh viên và Tôi cũng vậy.
3 năm sinh viên vẫn không có 1 cô gái nào có thể lấp đi hình ảnh của em trong Tôi. Mỗi lần về thăm quê Tôi luôn muốn gặp được em, dù 1 lần thôi….
Năm 2009..hoàn thành khóa học, Tôi ra đi làm….cuộc sống trôi đi. Đến cuối năm khi tình cờ Tôi có số điện thoại của em từ 1 người bạn học cũ. Ngày 28 tết là ngày Tôi rất vui khi được gặp lại em ! Vẫn nụ cười ấy , tình cảm ấy lại hiện về trong Tôi. Cũng chính lần gặp này là lần tôi chúc em hạnh phúc, em đã kê tôi nghe về mối tình sinh viên của mình trong khoảng thời gian Đại Học. 3 năm đợi chờ là quá đủ để em tìm cho mình 1 tình yêu mới. Đối với tôi, tôi chỉ biết tự trách bản thân mình khi không biết nắm giữ 1 tình yêu..Chúc em hạnh phúc bên tình yêu của mình. Tôi sẽ đi tìm 1 nửa còn lại đang ở đâu đó trên thế gian này…. :wall:
Em, người con gái trên con đường còn lại của Tôi sẽ vẫn đến với Tôi khi đã đọc những dòng nhật ký này không???
Trang nhật ký trên tay còn bỏ ngỏ
Ai sẽ về viết tiếp chuyện tình tôi…
Đọc xong bài bạn mà nước mắt mình tuôn xối xả. Lần sau post bài thì chọn font chữ to hơn tí nữa nhé, đọc 3 bài thế này chắc mình sưng mắt mất..:036::036::036:
@YuGi: câu chuyện của bạn nghe sao mà giống như câu chuyện của một người bạn thân của mình thế..không biết có phải là.....:004::004:
:yo yo (57)::yo yo (57)::yo yo (57)::yo yo (57):Luôn chờ em cúp máy trước...
Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.
Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.
Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.
Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt"
Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm".
"Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng. "Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.
Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả