Nhà văn Y Ban đã từng tự nhận mình "là một nhà văn rất đàn bà, và rất ghê gớm". Trong truyện ngắn này, Y Ban đã thể hiện sự "ghê gớm" ấy trong lá đơn có vẻ như rất hiền lành chất phác của một người phụ nữ nông thôn. Lá đơn dài hơn nửa đời người nên phải nói đủ thứ. Nhưng rút cục chỉ một chuyện thôi: Nỗi sung sướng ở đời là được sống trong vai của mình, chẳng phải nhập vai người khác.
Truyện ngắn: Chồng tôi
( trích từ báo lao động )
Đất nước tốt tươi
Nhà nhà no ấm
Đơn xin được miễn chức
Kính gửi: Các cấp lãnh đạo
Tên tôi là: Nguyễn Thị Hiền, vợ của chồng tôi là Trần Văn Phúc.
Tôi xin trình bày với các cấp lãnh đạo một việc như sau. Nay nhờ hồng phúc của tổ tiên, được sự yêu mến của anh em đồng sự, được sự cất nhắc của các cấp lãnh đạo mà chồng tôi sắp được làm một chức lãnh đạo nhỏ. Thay mặt cho gia đình, chúng tôi gửi đến các cấp lãnh đạo lời cảm ơn trân trọng. Nhưng xét thấy chồng tôi không thể làm lãnh đạo được nên chúng tôi làm đơn này xin các cấp bãi miễn chức lãnh đạo nhỏ đó cho chồng tôi. Nếu cứ để chồng tôi làm lãnh đạo thì tất sẽ mắc sai lầm. Như vậy gia đình và xã hội sẽ mất đi một con người tốt; tổ chức sẽ mất đi một cán bộ trung thành.
Tôi xin trình bày rõ như sau: Chồng tôi sinh ra trong một gia đình nông dân thuần chất; theo gia phả, 5 đời đều theo nghề nông. Nếu không có một biến cố lớn vào lúc chồng tôi 5 tuổi, chắc chồng tôi cũng theo nghề cha ông để lại.
Cái biến cố này như sau. Ông hàng xóm nhà bố chồng tôi tên là Cổn nuôi một đàn gà. Nhà bố chồng tôi cũng nuôi một đàn gà. Cái giống gà ta làm ổ hẳn hoi cho đẻ lại không thích, lại cứ thích đẻ lang bên chân đống rơm, đống rạ nhà hàng xóm. Một bận ông Cổn nghe tiếng gà nhà mình cục tác bên chân đống rơm nhà bố chồng tôi, bèn sang xin lại quả trứng. Bố chồng tôi không những không trả lại còn bảo:
- Ai bảo gà nhà ông là cái giống đẻ lang.
Thế là hai ông hàng xóm tắt lửa tối đèn có nhau xông vào cuộc đào mồ, đào mả, trốc dây mơ rễ má nhà nhau lên bằng miệng lưỡi. Họ chửi nhau từ sáng đến tối, không ăn không uống. Đến đêm tạm ngừng chiến. Con cái hai nhà nấu cháo gà cho bố tẩm bổ. Đến 3 giờ sáng cuộc khẩu chiến lại tiếp tục. Đến trưa tạm hoãn một tiếng để nghỉ ngơi ăn uống. Chiều lại tiếp tục cho đến tối. Đêm ấy hàng xóm yên bình vì hai ông đã khản đặc tiếng. Sáng sớm hôm sau, hai ông lại nhảy bổ ra vị trí chiến đấu là hàng rào xương đay ngăn cách hai nhà, mặt giáp vào nhau cách chừng 20cm. Hai ông đã mất hẳn tiếng, chỉ đứng hất cằm vào mặt nhau. Khoảng hai giờ đồng hồ sau, bố chồng tôi bỗng phát ra thành lời hất vào mặt ông Cổn hai tiếng: "Gà lang!". Ông Cổn tím mặt bỏ vị trí chiến đấu đi vào nhà.
Bố chồng tôi nằm vật ra giường chết giấc. Đến chiều nhà ông Cổn kéo sang nhà bố chồng tôi cả bầy đàn. Lũ đàn bà con gái thì nhảy lên xoe xoé, còn đàn ông thì hùng hổ. Nhà bố chồng tôi đã tưởng chiến thắng nên kéo ra đồng hết chỉ còn bố chồng tôi với chồng tôi khi ấy là thằng bé 5 tuổi. Hồi lâu mới rõ (theo nhà Cổn) rằng ban sáng bố chồng tôi đã chửi nhà họ là gái lang. Gái lang có nghĩa là gái đĩ. Bây giờ họ sang để hỏi tội. Bố chồng tôi không nói được chỉ kêu be be, gật gật đầu, hai tay xỉa xói. Chỉ thế mà bên kia tức giận đến tột độ. Họ xúm vào đè ngửa ông ra, nhét phân trâu vào mồm ông.
Cái chuyện chửi nhau qua ngày qua đêm là chuyện thường, nhưng chuyện nhét phân trâu vào miệng thì chưa thấy ghi trong gia phả nhà nào. Cuộc chiến tranh dòng họ được phát động. May thay được chính quyền ra tay can thiệp. Nhà Cổn phải xin lỗi bố chồng tôi trước bàn dân thiên hạ. Nhưng sự uất ức không hề nguôi ngoai trong lòng ông, vì đi đâu bọn trẻ con cũng theo ông lẵng nhẵng để hỏi: Phân trâu ngọt hay đắng. Ông họp gia đình để bàn mưu rửa nhục. Ông phân tích thế nhà ta, thế nhà nó. Thế nhà ta 5 nam, 2 nữ. Thế nhà nó 5 nữ, 2 nam. Nếu làm ruộng nam khoẻ hơn nữ nhưng nữ lại chăm hơn nam, thế là hoà. Nhà nó đã ra ở riêng 3, nhà mình cũng 3, thế là hoà... Nhà nó chỉ còn con út, nhà mình còn thằng út là còn đi học, nhà mình hơn nhà nó ở điểm này. Con út nhà nó là con gái có cho học hành tử tế cũng không làm nên trò trống gì. Còn thằng út nhà mình cho nó học hành tử tế là nên chuyện. Nên chuyện là nhà mình sẽ thắng nhà nó. Vậy thì 3 cái đứa đã ra ở riêng cũng phải có trách nhiệm đóng góp để nuôi em học hành tử tế.
Đứa bé 5 tuổi là chồng tôi khi ấy cũng thấu hiểu sứ mệnh của mình nên chăm chỉ lắm. Trí thông minh cũng vừa phải nhưng cần cù kéo lại nên cũng đạt những thành tích đáng nể. Tốt nghiệp xong phổ thông, thi đại học đủ điểm đi học ở Liên Xô. Cái ngày chồng tôi được đi tây học cũng là ngày bố chồng tôi rửa được nỗi hận. Nhưng ông lại có một nỗi sợ khác. "Mấy cái thằng đi tây là hay quên gốc. Nó quen bơ sữa rồi quên ngay củ khoai củ sắn đã nuôi nó thành người. Phải buộc chân nó lại, cưới ngay cho nó con vợ ở nhà để nó nhớ". Đã nói là làm, ông đã cưới tôi cho chồng tôi. Chồng tôi răm rắp nghe theo cha.
5 năm chờ đợi chồng, tôi cũng cố gắng học hành để xứng đáng với chồng. Tôi trở thành cô giáo.
Từ nước Nga trở về, chồng tôi được phân công vào viện nghiên cứu. Vợ chồng tôi rất yêu thương nhau nhưng mỗi người theo một cách. Tôi là một cô gái xuất thân từ nông dân sau được học hành, tôi biết rút ra những cái hay, cái dở để mà răn mình. Chồng tôi bảo rằng tôi đang biến chất. Còn anh, anh vẫn giữ nguyên bản chất nông dân. Anh rất cần cù, chăm chỉ, thật thà và làm tất cả những việc mà anh cho là phải. Hàng tháng anh ra kế hoạch chi tiêu cho tôi. Tất cả những thứ chi tiêu đều được anh quy ra thóc để răn tôi không được lãng phí. Số tiền tiết kiệm được anh chia đều cho 2 bên nội ngoại.
Một lần vào dịp hè tôi và anh đạp xe từ P.T về H.T xa hơn 70km để thăm một người họ hàng bị ốm. Trời nắng chang chang, vừa đói vừa khát. Qua Hà Nội tôi nói với anh rẽ vào một quán phở nào đó để ăn rồi nghỉ ngơi một chút. Anh dứt khoát không nghe, bảo tôi:
- Cố một chút đi qua Bệnh viện Bạch Mai vào mua cháo ăn, vừa rẻ, vừa sạch sẽ.
Chao ôi, nếu còn chút mơ mộng nào thì tôi đã bỏ anh từ đấy.
Nhưng đến khi chúng tôi có con thì anh khác hẳn. Sau khi sinh con tôi bị tắc tia sữa. Anh chạy ngược chạy xuôi tìm thuốc chữa. Ai mách gì anh cũng làm. Đầu tiên khi ở bệnh viện theo chỉ dẫn của bác sĩ anh ra sức mút. Có người chồng còn xấu hổ trùm chăn lại để mút chứ anh cứ thanh thiên bạch nhật. Rồi thì đi tìm gai bồ kết, lá mít... đốt lên cho vào cái vò, bắt vợ đút vú vào đấy xông, cũng không khỏi. Đứa trẻ thiếu sữa khóc ngằn ngặt, còn tôi thì đau đớn phát sốt. Chồng tôi đau khổ chạy ngược chạy xuôi.
Vào một ngày chủ nhật anh căng thẳng lắm rồi lấy quần áo mặc chỉnh tề dặn tôi: "Em cố chịu đựng. Anh quyết lần này nữa xem sao".
Anh đi từ 9 giờ sáng, đến hơn 10 giờ thì về mặt nhễ nhại mồ hôi, tay cầm cái bát trên đậy tàu lá sen. Anh rón rén đặt cái bát xuống bàn, hí hửng bảo tôi:
- Em vén áo lên, đừng có hỏi gì vội nhé. Cứ để anh làm.
Anh mở tàu lá sen, bê bát nước lên tận mắt, soi:
- May quá vẫn còn, đi đường chỉ sợ sóng nước ra ngoài trôi mất. Cứ phải rón rén.
Vì đang đau đớn nên tôi cứ để nguyên cho anh làm với niềm tin có phép màu nhiệm nào đó.
- Xong rồi, tí nữa là khỏi ngay ấy mà.
Tôi nhìn xuống đầu vú đang được quấn chặt bằng hai sợi tóc nhỏ loăn xoăn.
- Cái gì thế này hả anh? Anh phải đi xin tóc phidê à?
- Tóc phidê nào? Lông "chim" của thằng Lợi đấy. Phải nói mãi nó mới cho đấy.
- Trời ơi!
Tôi chỉ kêu được có thế rồi đổ đùng ra giường mà cười. Cười như phải gió. Cười đến đau thắt cả ruột.
Lạ kỳ! Sau cơn cười ấy thì khỏi ngay căn bệnh tắc tia sữa mới tài. Anh sung sướng lắm:
- Thấy chưa, cô cứ chê bai nông dân là cổ hủ, là lạc hậu, là vớ vẩn, là không khoa học nữa đi. Cô thấy tài chưa. Đố có nhà khoa học nào giải thích được đấy. Cách chữa mẹo của ông bà nông dân
giỏi lắm.
- Vâng, em chịu. Nhưng mà sao anh không gói nó vào một cái giấy để cầm đi lại cho dễ. Đằng này lại phải bỏ cả xe đạp lại mà bê bát nước đi rón rén vậy.
- Thì nó vào nhà tắm, xong nó ra đưa cho mình bát nước, nó bảo ở trong ấy đấy, cứ thế là mình bưng về.
Chồng tôi yêu con vô hạn. Mỗi lần con ốm, anh bỏ hết cả công việc để chăm sóc chúng. Khổ nhất là khi con ốm phải nằm viện. Anh đã khổ vì lo lắng bệnh cho con đã đành, anh còn khổ vì chiếc xe đạp. Bệnh viện đặt ra nội quy không được mang xe vào, mà mỗi lần gửi xe thì mất 500 đồng. Anh tính, cứ lấy xe ra rồi gửi vào ngày cũng mất dăm nghìn. Anh bèn đi khảo sát quanh bệnh viện, phát hiện ra một chỗ có ụ đất cao bên cạnh anh thợ cắt tóc. Thế là anh nói khó với anh thợ cắt tóc. Anh vào viện, vòng đến bờ tường chỗ bên kia là anh thợ cắt tóc, đánh tín hiệu. Bên này tường anh thợ cắt tóc đứng trên ụ đất đưa hộ chiếc xe đạp qua tường, chồng tôi bên này đón lấy. Có bận đi mua cháo cho con mà hàng tiếng đồng hồ không thấy anh về. Thì ra còn phải chờ nhân viên bệnh viện đi khuất anh mới dám thực hiện cái phi vụ đưa xe qua tường. Mang được cháo về thì nguội ngơ nguội ngắt.
Bởi đặt nhiều hy vọng ở con cái nên chồng tôi đã sáng chế ra một thực đơn bắt buộc cho các con. Trước anh hãi cái thứ sữa bò đóng hộp của ta bao nhiêu thì bây giờ anh lại chuộng thứ sữa bột đóng hộp của tây bấy nhiêu. Anh bảo: Sữa có khả năng tẩy độc cực mạnh. Muốn tạo ra nòi giống, muốn tẩy cái chất nông dân ra khỏi người thì phải dùng đến sữa. Đấy tây đấy, nó phát triển được như thế là do sữa đấy chứ.
Hơn 30 năm chung sống với chồng, tôi chưa bao giờ thấy chồng tôi cho một người ăn xin nào cả. Cái lý của chồng tôi là: Thức ăn có đủ cho mọi người nhưng không phải là dễ dàng. Phải lao động, đôi khi là lao động cực nhọc mới có miếng ăn. Những kẻ lười thì không có miếng ăn là phải. Nếu cứ cho họ là tiếp tay cho cái lười.
Kính thưa các ông, khi viết đơn này, tôi với chồng tôi đã bàn bạc kỹ lưỡng với nhau. Chính chồng tôi cũng thừa nhận rằng anh không thể làm lãnh đạo. Anh chỉ là một nhà khoa học thuần tuý mà thôi. Vả lại, chồng tôi bảo: Bố anh đã mất từ lâu, ông Cổn cũng đã mất rồi. Thôi, anh chẳng phải phấn đấu gì nữa. Anh muốn sống với chính bản chất của mình. Anh hạnh phúc vì anh được sống như vậy. Bây giờ mà phải sống khác đi thì anh sẽ phạm tội mất.
Những lời chân thật của vợ chồng tôi mong các cấp lãnh đạo xem xét.
Xin gửi đến các ông lời chào trân trọng.
Kính đơn Nguyễn Thị Hiền