Đọc mấy bài của emngoc viết về Ba, rồi Frozen_soul83 viết về Mẹ thương thật là thương. Thôi thì mình post lên đây 1 bài này: Hy vọng mọi người cùng lắng lại đôi điều trong lòng mình và sẽ nói với Ba Mẹ mình nhiều những lời yêu thương hơn.
Nước mắt chảy xuôi.
Giờ thì Vân đã làm mẹ. Nó thấy mình giống Mẹ nó ngày xưa, cũng sớm hôm lo lắng cho con, cũng vất vả, tất tưởi mỗi khi em bé đau. Cũng những đêm thức trắng ngồi dỗ dành khi bé mệt, khóc, quấy....... cũng lo lắng từng giấc ngủ bữa ăn cho con.... cũng lùng sục tìm bằng được, làm bằng được những món ngon nhất cho con hay những bài thuốc giúp bé mau lành bệnh. Vân nhớ có lần em bé ốm, khóc ngằn ngặt, nó dỗ hết cách không được thế là nó cứ đứng ôm con mà khóc theo.....
Rồi bé con cũng lớn lên từng ngày..., Nó lại lo lắng, rồi âu yếm dõi theo từng bước chân đầu tiên chập chững, rồi lại thấy xót hết cả lòng mỗi khi con vấp ngã. Lúc ấy nó thấy nó còn đau hơn cả bé con đang khóc lặng không thành tiếng trong tay nó. Nhìn những lúc bé vui đùa, hay khi ngủ ngoan, đôi má căng tròn, hồng hào, gương mặt sáng ngời, Vân thấy sao có một niềm yêu thương vô bờ tràn ngập trong lòng nó. Tình cảm đó thật trìu mến, dịu dàng, âu yếm, thiết tha. Không gì tả hết được cái cảm giác đó, cái tình cảm đó, chỉ biết rằng Vân biết có thể làm tất cả cho con, vì con, vì mỗi niềm vui, nụ cười hay giấc ngủ ngon của bé.
Rồi bé con đi học, Những nỗi lo lắng rất Mẹ nó lại dành cho con. Từng ngày bé đến trường, từng bài học đầu tiên, từng tiến bộ nho nhỏ, hay từng trò tinh nghich của bé con cũng thành nỗi lo lắng của nó từng ngày. Những ngày đầu tiên con đi học Vân cứ nhấp nhổm không yên, rồi suốt ngày lượn vòng vòng qua trường mẫu giáo coi bé có làm sao không, có khóc không, có ăn được không. Có lúc lượn qua đó lại cứ phải đứng nấp nấp núp núp nhìn trộm vào trong lớp chỉ sợ bé nhìn thấy lại khóc đòi theo mẹ. Mấy lần bé được đi đóng kịch, biểu diễn, Vân còn thấy lo lo là, bỏ cả làm để đến xem con, rồi hồi hộp khi bé bước ra sân khấu, chỉ sợ bé quên mất lời thoại hay hát sai lời.... Vân thấy nó sống thêm cả cuộc sống của con gái nó. Rồi mỗi khi trong công việc hay cuốc sống hàng ngày có gì đó "stress" nó chỉ mong lúc về nhà để nhìn thấy con gái nó. Nó thấy quên hết được mọi thứ khi nó ôm lấy con nó và nghe bé nói luyên thuyên đủ thứ trên đời. Nó thấy nó thật hạnh phúc và đầy nghị lực mỗi khi con nó nói "con yêu mẹ lắm".
Giống như mẹ nó ngày xưa nó lại lo dạy con nó bao nhiêu điều, từ những lời nói đầu tiên, dạ, vâng, cám ơn, từ cách quan tâm đến mọi người trong nhà. Dạy bé biết giúp bà, giúp mẹ, biết bóp đầu cho mẹ cho ông khi mệt.... Tay bé thì bé tí tẹo, chả chữa được đâu nhưng mà nó cũng thấy hết cả nhức đầu. Rồi - lại giống Mẹ nó ngày xưa - nó cũng phải nghiêm khắc với con nó mỗi khi bé hư hay nghịch dại. Cũng phải đùng roi đánh nhưng có khi đánh xong nhìn vết lươn lằn trên người con - nó khóc.
Con gái nó lớn lên trong tình yêu thương của nó. Người ta bảo có sinh con mới biết lòng cha mẹ. Giờ nó thương yêu con nó bao nhiêu thì nó lại thương Mẹ của nó ngày xưa bấy nhiêu. Nó ân hận hơn khi nghĩ về những lần nó làm Mẹ nó buồn ngày xưa.
Đến hôm rồi, khi nó đi làm về nhà, con gái nó đang đi chơi bên nhà hàng xóm. thấy mẹ về chỉ kịp ngó đầu ra cười rồi lại chơi tiếp....... nó hơi buồn buồn. Hôm sau thì bé lại mải chơi chỉ đáp tiếng mẹ rồi đứng bên đó mà xin phép cho con chơi thêm lúc nữa. Vân hiểu rằng con gái nó cứ lớn thêm lên rồi....... Bé sẽ dần không còn lệ thuộc vào Mẹ nữa và sẽ tách dần ra với cuộc sống và sự lập riêng của bé. Vân buồn...... một nỗi buồn nhè nhẹ...... Lúc ấy nó lại nghĩ ngày xưa khi nó lớn lên, đi xa, chắc Mẹ của nó cũng thế này.
Giờ, Mẹ nó vẫn dõi theo nó hàng ngày, vẫn từng công việc nó làm,...... Còn nó thì nó lại dõi theo con gái nó, bước lại những bước Mẹ nó đã đi qua ngày xưa. Cứ 1 vòng như thế - nước mắt chảy xuôi.
Nước mắt chảy xuôi.
Giờ thì Vân đã làm mẹ. Nó thấy mình giống Mẹ nó ngày xưa, cũng sớm hôm lo lắng cho con, cũng vất vả, tất tưởi mỗi khi em bé đau. Cũng những đêm thức trắng ngồi dỗ dành khi bé mệt, khóc, quấy....... cũng lo lắng từng giấc ngủ bữa ăn cho con.... cũng lùng sục tìm bằng được, làm bằng được những món ngon nhất cho con hay những bài thuốc giúp bé mau lành bệnh. Vân nhớ có lần em bé ốm, khóc ngằn ngặt, nó dỗ hết cách không được thế là nó cứ đứng ôm con mà khóc theo.....
Rồi bé con cũng lớn lên từng ngày..., Nó lại lo lắng, rồi âu yếm dõi theo từng bước chân đầu tiên chập chững, rồi lại thấy xót hết cả lòng mỗi khi con vấp ngã. Lúc ấy nó thấy nó còn đau hơn cả bé con đang khóc lặng không thành tiếng trong tay nó. Nhìn những lúc bé vui đùa, hay khi ngủ ngoan, đôi má căng tròn, hồng hào, gương mặt sáng ngời, Vân thấy sao có một niềm yêu thương vô bờ tràn ngập trong lòng nó. Tình cảm đó thật trìu mến, dịu dàng, âu yếm, thiết tha. Không gì tả hết được cái cảm giác đó, cái tình cảm đó, chỉ biết rằng Vân biết có thể làm tất cả cho con, vì con, vì mỗi niềm vui, nụ cười hay giấc ngủ ngon của bé.
Rồi bé con đi học, Những nỗi lo lắng rất Mẹ nó lại dành cho con. Từng ngày bé đến trường, từng bài học đầu tiên, từng tiến bộ nho nhỏ, hay từng trò tinh nghich của bé con cũng thành nỗi lo lắng của nó từng ngày. Những ngày đầu tiên con đi học Vân cứ nhấp nhổm không yên, rồi suốt ngày lượn vòng vòng qua trường mẫu giáo coi bé có làm sao không, có khóc không, có ăn được không. Có lúc lượn qua đó lại cứ phải đứng nấp nấp núp núp nhìn trộm vào trong lớp chỉ sợ bé nhìn thấy lại khóc đòi theo mẹ. Mấy lần bé được đi đóng kịch, biểu diễn, Vân còn thấy lo lo là, bỏ cả làm để đến xem con, rồi hồi hộp khi bé bước ra sân khấu, chỉ sợ bé quên mất lời thoại hay hát sai lời.... Vân thấy nó sống thêm cả cuộc sống của con gái nó. Rồi mỗi khi trong công việc hay cuốc sống hàng ngày có gì đó "stress" nó chỉ mong lúc về nhà để nhìn thấy con gái nó. Nó thấy quên hết được mọi thứ khi nó ôm lấy con nó và nghe bé nói luyên thuyên đủ thứ trên đời. Nó thấy nó thật hạnh phúc và đầy nghị lực mỗi khi con nó nói "con yêu mẹ lắm".
Giống như mẹ nó ngày xưa nó lại lo dạy con nó bao nhiêu điều, từ những lời nói đầu tiên, dạ, vâng, cám ơn, từ cách quan tâm đến mọi người trong nhà. Dạy bé biết giúp bà, giúp mẹ, biết bóp đầu cho mẹ cho ông khi mệt.... Tay bé thì bé tí tẹo, chả chữa được đâu nhưng mà nó cũng thấy hết cả nhức đầu. Rồi - lại giống Mẹ nó ngày xưa - nó cũng phải nghiêm khắc với con nó mỗi khi bé hư hay nghịch dại. Cũng phải đùng roi đánh nhưng có khi đánh xong nhìn vết lươn lằn trên người con - nó khóc.
Con gái nó lớn lên trong tình yêu thương của nó. Người ta bảo có sinh con mới biết lòng cha mẹ. Giờ nó thương yêu con nó bao nhiêu thì nó lại thương Mẹ của nó ngày xưa bấy nhiêu. Nó ân hận hơn khi nghĩ về những lần nó làm Mẹ nó buồn ngày xưa.
Đến hôm rồi, khi nó đi làm về nhà, con gái nó đang đi chơi bên nhà hàng xóm. thấy mẹ về chỉ kịp ngó đầu ra cười rồi lại chơi tiếp....... nó hơi buồn buồn. Hôm sau thì bé lại mải chơi chỉ đáp tiếng mẹ rồi đứng bên đó mà xin phép cho con chơi thêm lúc nữa. Vân hiểu rằng con gái nó cứ lớn thêm lên rồi....... Bé sẽ dần không còn lệ thuộc vào Mẹ nữa và sẽ tách dần ra với cuộc sống và sự lập riêng của bé. Vân buồn...... một nỗi buồn nhè nhẹ...... Lúc ấy nó lại nghĩ ngày xưa khi nó lớn lên, đi xa, chắc Mẹ của nó cũng thế này.
Giờ, Mẹ nó vẫn dõi theo nó hàng ngày, vẫn từng công việc nó làm,...... Còn nó thì nó lại dõi theo con gái nó, bước lại những bước Mẹ nó đã đi qua ngày xưa. Cứ 1 vòng như thế - nước mắt chảy xuôi.