Khi buồn bạn thường làm gì???

  • Thread starter anhlaanh
  • Ngày gửi
U

umbala1234

Guest
Khi buồn tôi thường ngồi hát một mình với ly cafe ban mê .
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
Lostly

Lostly

Trung cấp
he he. anh Ha ơi. Ai cũng có những khoảnh khắc như bác mà.Những lúc đó mình hay phone hoặc nhắn tin hoặc gặp mấy cô bạn gái cũ (đã lập gia đình rồi ) để chát cho đỡ buốn để bớt đi cảm giác cô đơn.Nhưng thật sự mình chẳng thích thế tẹo nào có điều lúc ấy không cản nổi mình nữa.
 
I

Ira

Guest
To anh Lốt ly: Nhỡ bị tạt cái gì đó nóng nóng thì chết. Nguy hiểm quá anh ạ!
 
H

highland

Guest
To Ira! Cảm ơn em nhé! Nhưng mà chị ấy à, thể thao cũng chẳng biết gì, và nghệ thuật cũng không.
Mà thôi không nói nữa, nói ra rồi cũng chẳng giải quyết được gì cả em ạ. Bởi vì với chị hầu như nỗi buồn lúc nào cũng tồn tại cho nên bậy giờ chị cứ xem nó như là chuyện thường ngày của chị thôi.
 
I

Ira

Guest
Chị Phở Nui Cảo ơi, nghệ thuật thì em bó tay (em cũng chả biết chút chi về cái món này) nhưng thể thao thì bất cứ ai cũng có thể rèn luyện được (rèn luyện thôi mà, đâu phải thi đấu). Qua quá trình đấm, đá, chạy, nhảy, quăng, ném; chúng ta sẽ giảm được xì trét, trọng lượng và cả sự cô đơn nữa. Hay lắm đó chị. Bữa nào rảnh, em sẽ kể cho chị nghe câu chuyện "thể thao đã cứu Ira khỏi khủng hoảng tình cảm như thế nào". Hi vọng chị sẽ thích.
 
P

pbthu

Guest
25/3/05
45
0
6
PhanThiet
Hic hic, sao phonuicao giống mình ghê !

Nỗi buồn luôn hiện diện như chiện thường ngày riết làm con người ta càng lúc chai lì, đôi khi có thể làm chủ được cả cảm xúc của mình. Với mình, khi kg chịu nổi nữa thì tìm ai đó thật dễ chịu, nói rõ ý định của mình và tiến hành gây sự. Thế là giảm được 30%, sau đó tự mình an ủi lấy mình, rùi bắt đầu giải quyết từng việc một. Thế là đã ok 90% đấy nha.
 
Lostly

Lostly

Trung cấp
Cái chính là những người bạn đấy đã hiểu mình rất nhiều rồi nên mới để đồng cảm và an ủi. Tất nhiên là phải chon bà nào mà chồng cũng biết mình rồi để giảm thiểu rủi ro chứ. Thế bạn có cách nào tốt hơn ngoài vụ thể dục thể thao k?? Mình có cách khác là tìm đứa nào còn buồn hơn mình để buôn chuyện thì sẽ thấy yêu đời ngay lập tức.
 
phuonghoanglua

phuonghoanglua

Guest
30/7/04
235
0
16
41
In legend
Truy cập trang
Lâu lâu vào đây thấy mấy pác câu bài qúa nhé.Cứ "chat" với nhau đoạn ngắn quá, làm em đây đọc tẹo đã hết rùi.
Nhưng mà hình như dạo này ít người buồn, thế là suy ra có nhiều người vui phải không nhỉ?
Tái bút: em đang buồn buồn vào đây trêu mọi người chút. Số phận của bài viết này em không chịu trách nhiệm đâu!
 
E

ERPSolution

Trung cấp
6/4/05
191
0
0
49
HCMC
Mình thấy khi buồn thì kiếm mấy đứa bạn thân đi làm mấy vại beer là hết buồn ngay. Nhưng nhớ nhé, ăn nhiều uống ít thôi để lần sau vẫn vui vẻ đi tiếp kẻo không thôi mấy đứa bạn mỗi lần nghe gọi đến là sợ chạy mất dép

Nói thật mấy hôm nay vào BOX ‘ERP khô khan’ hơi nhiều, hôm nay thấy hơi buồn và vào BOX này thấy mấy mem viết bài buồn cũng làm mình buồn lây. Nhưng hình như ‘độc trị độc’ các mem ơi. Bớt buồn rồi.

ERPS
 
H

highland

Guest
To pbthu!
Bạn tìm một người để mà gây sự thì hay rồi. Chứ phonuicao này tìm đâu ra chứ?Đây là nỗi khổ của mình ấy.
Bạn biết không đôi lúc buồn quá cái đầu mình muốn nổ tung lên, mình cũng muốn đi đâu đấy cho đỡ nhưng chẳng biết phải đi đâu cả.Đôi lần khi còn làm ở cty cũ đấy, vì quá nhiều chuyện ở cty, thế là mình đã đi bộ từ cty về nhà khoảng hơn 3h đấy. Lúc ấy à mình đi như trên mây luôn đấy. Nhưng rồi cuối cùng...Chắc chưa thấy ai ngớ ngẩn mà đi kiểu ấy như phonuicao này đâu. Đúng là lúc đó điên thật phải không?
Bạn bè mình ở TP này chẳng có ai cả bạn ơi. Đôi lúc mình chẳng hiểu sống để làm gì nữa đấy nhưng lỡ sinh ra và tồn tại thì giờ cũng cố chư sao đây?

To Ira: Đúng là chơi thể thao sẽ làm cho con người ta giảm stress. Nhưng chị ấy à chẳng còn tgian nữa em ạ. Sáng là 6h đi làm rồi. Tối về đi học đến 9h30 thế thì chơi lúc nào? Ngày chủ nhật cũng đi học luôn.
Mà nỗi buồn của chị cũng vô cớ lắm. Đôi lúc vào WKT nè, thấy mọi người thường xuyên có tgian post bài lên đây. còn chị chẳng thể nào, thế là cũng cảm thấy mình lạc lỏng làm sao ấy....

To all: xin lỗi all mọi người vì phonuicao nói hơi nhiều về mình nhé! Thực sự là khi nói ra ở đây là biện pháp hữu hiệu làm cho mình giảm bớt stress đấy vì dù ít ra bây giờ mình đã có chỗ để mà chia sẽ, chứ trước đây thì chẳng biết chia sẽ với ai ca. Xin cảm ơn!
 
Lostly

Lostly

Trung cấp
To Phonuicao: Cai nghề kế toán này dễ bị xì trét lắm chị ạ. Chị kiếm ai đó thỉnh thoảng bỏ vài buổi học đi uống Cafe, tụ tập, mua sắm... đi nếu mà chị ít bạn thì lên mạng chát chít hoặc tham gia mấy CLB j đó cho vui đi. Nói chung theo em thì cứ xì trét thì nên đi ra ngoài thật nhiều chứ cứ ôm nỗi buồn thì mong gia lắm chị ạh
 
E

ERPSolution

Trung cấp
6/4/05
191
0
0
49
HCMC
phonuicao nói:
To pbthu!
Bạn tìm một người để mà gây sự thì hay rồi. Chứ phonuicao này tìm đâu ra chứ?Đây là nỗi khổ của mình ấy.
Bạn biết không đôi lúc buồn quá cái đầu mình muốn nổ tung lên, mình cũng muốn đi đâu đấy cho đỡ nhưng chẳng biết phải đi đâu cả.Đôi lần khi còn làm ở cty cũ đấy, vì quá nhiều chuyện ở cty, thế là mình đã đi bộ từ cty về nhà khoảng hơn 3h đấy. Lúc ấy à mình đi như trên mây luôn đấy. Nhưng rồi cuối cùng...Chắc chưa thấy ai ngớ ngẩn mà đi kiểu ấy như phonuicao này đâu. Đúng là lúc đó điên thật phải không?
Bạn bè mình ở TP này chẳng có ai cả bạn ơi. Đôi lúc mình chẳng hiểu sống để làm gì nữa đấy nhưng lỡ sinh ra và tồn tại thì giờ cũng cố chư sao đây?

To Ira: Đúng là chơi thể thao sẽ làm cho con người ta giảm stress. Nhưng chị ấy à chẳng còn tgian nữa em ạ. Sáng là 6h đi làm rồi. Tối về đi học đến 9h30 thế thì chơi lúc nào? Ngày chủ nhật cũng đi học luôn.
Mà nỗi buồn của chị cũng vô cớ lắm. Đôi lúc vào WKT nè, thấy mọi người thường xuyên có tgian post bài lên đây. còn chị chẳng thể nào, thế là cũng cảm thấy mình lạc lỏng làm sao ấy....

To all: xin lỗi all mọi người vì phonuicao nói hơi nhiều về mình nhé! Thực sự là khi nói ra ở đây là biện pháp hữu hiệu làm cho mình giảm bớt stress đấy vì dù ít ra bây giờ mình đã có chỗ để mà chia sẽ, chứ trước đây thì chẳng biết chia sẽ với ai ca. Xin cảm ơn!

Phonuicao là người dũng cảm đấy, con người ta ai không có lúc vui, lúc buồn nhưng mấy ai dám nói ra như phonuicao.
Mình nghĩ phonuicao giảm bớt công việc đi, đừng học buổi tối nữa chẳng hạn ‘ Học gì cho lắm…thì cũng vậy thôi’ hì hì
À, mình thấy có 1 mem đề nghị phonuicao hãy trồng 1 vài cây và chăm sóc là đở xì tréc đấy, đề nghị hay đấy, không có đất hả, mình cho thuê rẻ lắm, đủ trồng 2,3 cây gì đấy. Giá thuê chỉ cần 2,3 cử Cà phê/ tháng thôi

ERPS
 
B

Bathanh

Guest
11/1/05
316
4
0
Hà nội - VN
ERPSolution nói:
Phonuicao là người dũng cảm đấy, con người ta ai không có lúc vui, lúc buồn nhưng mấy ai dám nói ra như phonuicao.
Mình nghĩ phonuicao giảm bớt công việc đi, đừng học buổi tối nữa chẳng hạn ‘ Học gì cho lắm…thì cũng vậy thôi’ hì hì
À, mình thấy có 1 mem đề nghị phonuicao hãy trồng 1 vài cây và chăm sóc là đở xì tréc đấy, đề nghị hay đấy, không có đất hả, mình cho thuê rẻ lắm, đủ trồng 2,3 cây gì đấy. Giá thuê chỉ cần 2,3 cử Cà phê/ tháng thôi

ERPS
Đúng rồi đó bạn ạ!

Học hành thì ấm vào thân
Đắp chăn nằm ngủ thì ấm từ chân lên đầu

mà!
bạn chớ để tinh thần căng thẳng, sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ và sức khỏe.
 
H

highland

Guest
To Lostly: Trời ơi bạn bảo mình đi lên net mà chát hả, thôi làm gì khác chứ...
Mà phonuicao có tật là đã đi về nhà rồi thì khó mà đi đâu được cả. Có lẻ do từ nhỏ đã thế rồi nên cũng sợ và ngại đi ra đường lắm. Bạn có tin là hình như 3 năm rồi mình chưa vào lại siêu thị không? Vào TP này cũng 11 năm nhưng chẳng biết đường gì cả, đi đâu phải đem theo cái bản đồ cả.

To Irpsolution! Bạn cho mình thuê đất hả, không biết là ở đâu thế nhỉ? Đừng bảo là đi đến 1 nơi rừng núi nào đấy nhé! Mà muốn thuê phải làm sao đây??? Cảm ơn trước nha!

"Học cho lắm cũng mắm với cà, học tà tà cũng cà với mắm". Nhưng mà đã lỡ phóng lao thì phải theo lao chứ biết làm sao bây giờ, Giờ lại là năm cuối nữa chứ.

Như anh Bathanh nói điều này sẽ ảnh hưởng sức khoẻ. Em cũng sợ lắm chứ. Mà điều hiện nay cũng làm cho em rất buồn ấy là vấn đề sức khoẻ nữa đấy. Hầu như không lúc nào con người được yên cả. Một tháng 30 ngày chắc bệnh cũng hết 20 ngày rồi. Mà cứ đau bất chợt lắm. Lắm lúc đi ngoài đường chẳng thể nào chạy xe được phải dùng lại đợi...Nhiều khi thấy rất nản, vì cứ bệnh hoài thế này thì chẳng thể nào làm được gì cả.

To all: Một lần nữa xin cảm ơn tất cả mọi người đã cùng nhau chia sẽ với phonuicao. Thực sự là trước đây mình chẳng biết phải làm sao vào những lúc bế tắc trong cuộc sống cả. Nhưng bây giờ thì phonuicao vui hơn rồi. Hy vọng là từ nay sẽ khong nghe phonuicao phàn nàn nữa. Mà chỉ hy vọng thôi lỡ mà có phàn nàn than thở nữa thì đừng có cười phonuicao nhé!
 
Lostly

Lostly

Trung cấp
To phonuicao: Hồi xưa đi học tụi em có câu này: học hành như cá kho tiêu, kho nhiều thì mặn học nhiều thì ... buồn như là chị đấy. Tại chi nói không thích đi ra ngoài nên em mới khuyên chị chát chít chứ. Nếu không thì lôi một đống đĩa phim về mà nghiền cho hết TG (nhớ đừng xem phim cấm là được). Nhưng mà nếu không đi chơi thì tiêu đời tuổi trẻ đấy chị ạ. Chúc vui vẻ.
 
cothant

cothant

Thằng ham chơi
29/9/04
875
18
18
HCMC
To phonuicao: tiếp tục đi chị, cảm thấy tốt hơn chứ? sẽ không ai thấy phiền gì đâu, hi hi hi... có vẻ như chị tìm được chổ để giảm stress rồi đó....
 
B

Bathanh

Guest
11/1/05
316
4
0
Hà nội - VN
cothant nói:
To phonuicao: tiếp tục đi chị, cảm thấy tốt hơn chứ? sẽ không ai thấy phiền gì đâu, hi hi hi... có vẻ như chị tìm được chổ để giảm stress rồi đó....
Cothant ơi hỡi cothant!
Cothant nói thế này thì mọi người hiểu thế nào?
 
E

ERPSolution

Trung cấp
6/4/05
191
0
0
49
HCMC
Theo dõi thường xuyên tâm sự của phonuicao thì hiểu liền
 
I

Ira

Guest
To chị Bà thánh: cothant nói vậy thì phải hiểu là.................là giống như chị hiểu chứ còn hiểu thế nào khác được, phải không chị?
 
H

highland

Guest
Xin cảm ơn tất cả mọi người nhé! Thực sự là phonuicao chẳng biết phải nói sao để tỏ lòng biết ơn đây nữa.

To Lostly! Em ơi chị mà ngồi coi được hết cuốn phim là chết liền đấy. Biết sao không?Vì chị thường xuyên bị đau đầu.Hồi trước có lần khám bệnh họ bảo là: "Đau đầu viêm mạch máu gì ấy" chẳng hiểu nữa, chỉ biết rằng nó không thể dứt và muốn đau bất cứ lúc nào thì đau. Giờ chị mà đau thì để nó tự bớt lúc nào bớt chứ chẳng uống thuốc gì cả. Vì uống cũng thế hà...Nên chị không thể ngồi mà xem kiểu em nói được đâu.
Mà thực ra chị có tgian rảnh đâu chứ. Thực sự thì 1 ngày chị ngủ nhiều nhất là 4 tiếng đồng hồ. Nhưng cũng chẳng ngủ được nữa lúc nào cũng lo sợ 1 điều gì đấy chẳng hiểu. Và ngủ thì luôn luôn thấy mình đi lạc trong 1 rừng rậm và trên vực thẳm đấy em ạ. Mà những giấc mơ này nó lặp đi lặp lại kể từ khi chị còn nhỏ ở quê chứ không phải là mới đây đâu. Còn nữa công vệc thì chẳng bao giờ dứt ra khỏi đầu. Nhiều hôm đi làm ra vừa chạy xe vừa suy nghĩ thế là ... Thì có ai muốn ôm nỗi buồn trong lòng đâu em, mà chị ấy à già cũng già rồi.

Thực sự là khi post bài lên thế này phonuicao thấy sợ lắm, thực sự là nó dồn nén lâu quá rồi chẳng biết nói cũng ai thế là nay được dịp mới dám nói. Nhưng lại cứ lo sợ, không biết là mọi người sẽ nghĩ sao đây khi mà.
Các bạn biết không muốn ngồi post bài thế này ấy à, phonuicao đã đi làm từ 6h kém ấy, chứ đâu còn lúc nào để mà vô WKT được đâu.

Thôi đã nói nhiều quá rồi, bây giờ chuẩn bị chiến đấu với sếp đây.

Chúc tất cả các thành viên cuối tuần thật vui vẻ nhé!
 

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA