"Biển hát chiều nay"

  • Thread starter SweetNovember
  • Ngày gửi
Secret_grasses

Secret_grasses

Guest
Lúc bé, tưởng khóc là buồn. Bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn.

Lúc bé, tưởng cười là vui. Bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước nước mắt còn vui hơn cả một trận cười.

Lúc bé, tưởng đông bạn là hay. Bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình.

Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người. Đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế.

Lúc bé, tưởng yêu là tất cả,là mọi thứ. Lớn rồi mới biết sau yêu còn có chia tay.

Lúc bé, tưởng thành người lớn là lớn. Bây giờ đã thấy có nhiều người đã lớn mà vẫn chưa thành người lớn và đến khi thật sự thành người lớn thì người ta sẽ biết không bao giờ bé trở lại được.

Lúc bé, tưởng đóng đinh thì đóng đinh, không thích thì là có thể nhổ. Bây giờ cảm nhận được, đinh có thể nhổ nhưng vết sâu vẫn còn.

Lúc bé, tưởng mình có thể thay đổi cá thế giới. Giờ thấy được ngay cả chính mình còn chẳng có khả năng thay đổi.


Lúc bé, cứ thích trở thành người phụ nữ phức tạp, tưởng thế là hay lắm. Giờ phức tạp đến độ không hiểu nổi mình, mới giật mình muốn trở thành một cô gái đơn giản, mà cũng chẳng được nữa rồi.

Lúc còn bé, tưởng yêu một người thì dễ, quên một người mới khó. Giờ thấy mình quên đi nhiều người cũng dễ dàng, nhưng để yêu, mới khó làm sao.

Lúc bé, thích định nghĩa về tình yêu, tình yêu là X, là Y, là A,B,C,D. Bây giờ lớn lại cuống cuồng, vì hoang mang, không biết tình yêu thật sự là gì cả

Lúc bé, vẫn nghĩ rằng tình yêu là mãi mãi, tình yêu là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Giờ thì biết yêu đến đó, rồi đi đó, như mưa bóng mây, hay dù có như chớp bể mưa nguồn thì cũng vậy, có đó rồi mất đó. Và thật sự cũng chẳng biết thứ gì là quan trọng nhất ?!


(Siêu tầm)
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
camchuong

camchuong

Sơ cấp
17/10/04
11
0
1
HT- HN
"Em tưởng giếng sâu
Em nối sợi gầu dài
Ai ngờ giếng cạn
Em tiếc hoài sợi dây..."

(Stầm)
 
Secret_grasses

Secret_grasses

Guest
Những bài ca nói về ngọt ngào của tình yêu hay nhắc đến kỷ niệm. Những bài thơ viết về hạnh phúc cũng thường mang hình ảnh của quá khứ. Những tìm về con đường cũ, vết chân xưa. Công viên của thủa nào hò hẹn. Chiều Giáng Sinh lần đầu gặp gỡ. Tất cả là kỷ niệm. Kỷ niệm là hình ảnh ghi lại những yêu thương đã buông cánh đậu xuống đời mình. Nhưng, cũng có những bài thơ buồn nhắc nhở một dòng nước mắt. Cũng có những nốt nhạc sầu âm vang một dang dở. Những nước mắt, những dang dở cũng là kỷ niệm. Như thế, kỷ niệm là con đường hai chiều: một lối xuôi hạnh phúc, một nẻo ngược đau thương.

Bài thơ cũ. Tấm hình xưa. Kỷ niệm và kỷ niệm. Tuổi học trò có kỷ niệm của sân trường. Tình bạn bè có kỷ niệm hờn vui. Tình yêu đôi lứa có kỷ niệm của thời lãng mạn. Tình vợ chồng có kỷ niệm của hôn nhân. Kỷ niệm ở khắp nơi. Ai ai cũng có kỷ niệm. Đã như thế, nơi nào có con người là nơi đó có kỷ niệm.

Kỷ niệm không bao giờ nhắc đến con người nhưng con người lại hay nhắc đến kỷ niệm. Chính con người tạo nên kỷ niệm, chứ kỷ niệm không bao giờ hiện hữu độc lập. Mặc dù con người tạo nên kỷ niệm nhưng sự yếu đuối của con người trước kỷ niệm là khi sinh ra kỷ niệm rồi thì mình lại bị kỷ niệm chi phối. Một khi kỷ niệm ra đời thì khó mà chối bỏ được sự có mặt của chúng. Và kỷ niệm lại có một quyền năng không ngờ: con người không giết chết được kỷ niệm, nhưng kỷ niệm lại có thể giết chết được con người.

Kỷ niệm là một gạch nối. Kỷ niệm là lối đi về mình có thể đến được với người và người có thể đến với mình trong không gian xa cách, trong thời gian chảy xuôi. Kỷ niệm là lối đi về, là sự nhắc nhở giữa con người. Đã là nhắc nhở thì tùy sợi giây liên hệ ấy thơ mộng hay vụng về, thân ái hay oán trách mà chúng ta có kỷ niệm đẹp hay buồn đau.

Cái kỳ diệu và cũng là bi đát của con người là con người sống trong hiện tại nhưng lại có thể mơ ước tương lai và kéo cả quá khứ tới. Chính vì thế mà sống hiện tại, nhưng lại đau nỗi đau của quá khứ và lo nỗi lo của tương lai. Chính cái khả năng vượt thời gian này mới có kỷ niệm. Nếu không sống lại được quá khứ thì sẽ không có kỷ niệm. Do đấy, kỷ niệm có thể là hồng ân mà cũng có thể là ngục tù.

Vì khả năng có thể kéo quá khứ tới hiện tại nên người ta có thể đem những kỷ niệm đẹp năm xưa làm hành trang cho hôm nay. Và cũng có thể là ngục tù nếu kỷ niệm đó là những kỷ niệm buồn. Khổ nỗi, con người không thể chỉ sống hướng tới tương lai. Quá khứ đã làm nên đời mình, luôn luôn nhắc nhở mình. Cánh cửa thời gian và vật lý đã đóng kín, nhưng cánh cửa tâm lý của con tim chẳng chịu im lìm. Nó không ồn ào nhưng vẫn thẳm sâu. Khi quay về quá khứ, mình sẽ không sáng tạo được kỷ niệm nữa, mà chỉ nhìn ngắm kỷ niệm và để kỷ niệm tham dự vào đời mình mà thôi. Con người bất lực trước quá khứ. Nhưng quá khứ không hẳn là bất lực trước con người. Chẳng thể lẩn tránh được kỷ niệm thì chỉ còn lối đi đẹp nhất là hãy xây dựng những kỷ niệm đẹp.

Một cánh thư thăm bạn. Một món quà tặng nhau. Một dòng chữ cám ơn thầy cô dạy cũ. Đôi dòng thơ an ủi cho nhau. Đơn sơ nhưng đều là những kỷ niệm hồng có giá trị hạnh phúc dọc theo thời gian của một cõi lòng. Có những kỷ niệm êm đềm cho nhau nụ cười thì cũng có nhiều kỷ niệm đã làm bao tâm hồn đau khổ, đưa dằn vặt câm nín đến đời nhau, hối tiếc phũ phàng, dọc theo thời gian còn lại của mình chỉ là nỗi đắng cay. Kỷ niệm là những hạt mầm đã gieo xuống hôm nay sẽ trổ sinh ngày mai. Có thể là quả ngọt, có khi là traí đắng. Trong thực tế, có phần đúng, nhiều người đã bất lực trước kỷ niệm đau đớn vì mình không thay đổi được sự kiện của quá khứ.

Một mùa Thu qua rồi là một mùa Thu không thể nào thêm một chiếc lá rơi. Kỷ niệm là kỷ niệm. Trọn Vẹn. Dứt Khoát. Kỷ niệm trong quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại của ta. Sự khác nhau giữa một tâm hồn đã vượt thắng được những kỷ niệm thương tích dằn vặt là một cõi lòng đi tìm những kỷ niệm đẹp hơn, là một cõi lòng mở rộng cho một kỷ niệm mới. Mình không thể tránh được những kỷ niệm buồn đau. Nhưng mầu nhiệm của cuộc đời là mình có khả năng để mơ những kỷ niệm đẹp hơn và có khả năng sáng tạo những kỷ niệm mới. Khi đạt được những kỷ niệm đẹp hơn thì những kỷ niệm buồn trong quá khứ, không hẳn là mất, nhưng phai mờ. Khi chưa đạt được thì mình cũng đã trên đường đi tìm kỷ niệm đẹp, điều đó cũng có nghĩa là mình đang trên đường từ giã những quá khứ u uẩn.

Khó mà xóa nhoà đi những kỷ niệm. Kỷ niệm có thể hằn sâu đời đời. Bởi thế, gieo kỷ niệm đau buồn cho nhau là có thể hành hạ nhau cả một tương lai. Tặng nhau những kỷ niệm đẹp là sắm sẵn cho nhau bóng mát hạnh phúc trong những ngày sắp đến. Vì kỷ niệm có quyền năng như vậy, nên khi trao tặng nhau kỷ niệm, những kỷ niệm đó nên là những kỷ niệm đẹp.

Kỷ niệm đẹp không phải là thành công trong vật chất mà là sự tươi mát của tâm hồn. Nói về hy vọng và đi sáng tạo những kỷ niệm đẹp hơn, thì chúng ta, một là đạt được, hai là chưa đạt được, chứ không bao giờ có nghĩa là không bao giờ đạt được.

(st)

 
hatuanh

hatuanh

Trung cấp
15/7/06
102
0
16
44
Hà Nội
Secret_grasses nói:
Lúc bé, tưởng khóc là buồn. Bây giờ phát hiện buồn nhất là không thể khóc được, cứ trống rỗng, tỉnh táo và vô hồn.

Lúc bé, tưởng cười là vui. Bây giờ nghĩ lại, có những giọt nước nước mắt còn vui hơn cả một trận cười.

Lúc bé, tưởng đông bạn là hay. Bây giờ mới biết vẫn chỉ có mình mình.

Lúc bé, tưởng cô đơn ở đâu xa lắm, chỉ đến ở những chỗ không người. Đến giờ mới hiểu, lúc bên nhau, sự ấm áp mới thật mong manh, mà nỗi cô đơn sao lại gần gũi thế.

Lúc bé, tưởng yêu là tất cả,là mọi thứ. Lớn rồi mới biết sau yêu còn có chia tay.


Lúc bé, tưởng thành người lớn là lớn. Bây giờ đã thấy có nhiều người đã lớn mà vẫn chưa thành người lớn và đến khi thật sự thành người lớn thì người ta sẽ biết không bao giờ bé trở lại được.

Lúc bé, tưởng đóng đinh thì đóng đinh, không thích thì là có thể nhổ. Bây giờ cảm nhận được, đinh có thể nhổ nhưng vết sâu vẫn còn.

Lúc bé, tưởng mình có thể thay đổi cá thế giới. Giờ thấy được ngay cả chính mình còn chẳng có khả năng thay đổi.


Lúc bé, cứ thích trở thành người phụ nữ phức tạp, tưởng thế là hay lắm. Giờ phức tạp đến độ không hiểu nổi mình, mới giật mình muốn trở thành một cô gái đơn giản, mà cũng chẳng được nữa rồi.

Lúc còn bé, tưởng yêu một người thì dễ, quên một người mới khó. Giờ thấy mình quên đi nhiều người cũng dễ dàng, nhưng để yêu, mới khó làm sao.

Lúc bé, thích định nghĩa về tình yêu, tình yêu là X, là Y, là A,B,C,D. Bây giờ lớn lại cuống cuồng, vì hoang mang, không biết tình yêu thật sự là gì cả

Lúc bé, vẫn nghĩ rằng tình yêu là mãi mãi, tình yêu là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Giờ thì biết yêu đến đó, rồi đi đó, như mưa bóng mây, hay dù có như chớp bể mưa nguồn thì cũng vậy, có đó rồi mất đó. Và thật sự cũng chẳng biết thứ gì là quan trọng nhất ?!


(Siêu tầm)

Sao giống mình lúc này thế
 
Secret_grasses

Secret_grasses

Guest
Khi nào thì may mắn sẽ mỉm cười với ta???:wall: :wall: :wall:
 
Secret_grasses

Secret_grasses

Guest
Chứng kiến cảnh người, ta mới biết rằng ta còn may mắn và hạnh phúc hơn họ nhiều!. Đừng bi quan và tự ti nữa, hãy cố gắng và tiến bước trên con đường mình đã chọn.
 
Sửa lần cuối:
Nhat Dieu

Nhat Dieu

Cao cấp
16/6/05
586
23
18
Pleiku
camchuong nói:
Biết nói sao về tâm trạng bây giờ? Chỉ là sự lặng im. Không muốn nói và không biết diễn tả ra sao cả. Nhưng mà... sao mọi thứ với mình chợt trống rỗng và vô nghĩa quá. Mình không biết như thế nào nữa.

Buồn đến mức lặng im??
Tâm trang này sao giống mình thế nhỉ! Ngoài sự im lặng thì mình đã trở nên vô cảm đến mức cái chân bị va vào đâu mà chảy máu quá trời không hay biết, đến khi mọi người trong fòng phát hiện la lên,lúc ấy ôi trời ơi......
 
S

SweetNovember

Guest
Secret_grasses nói:
Chứng kiến cảnh người, ta mới biết rằng ta còn may mắn và hạnh phúc hơn họ nhiều!. Đừng bi quan và tự ti nữa, hãy cố gắng và tiến bước trên con đường mình đã chọn.
Có một người con vừa vĩnh viễn mất đi người mẹ thân yêu của mình. Nước mắt chảy vào trong! :lily: :lily:
 
S

SweetNovember

Guest
Để mãi trang viết trước màn hình mà chẳng thể viết được gì. Muốn nói một lời an ủi, động viên em nhưng sao khó quá.
Còn nhớ câu chuyện về cái kén, khó khăn và đau đớn xé mình để biến thành con bướm xinh đẹp, nên ta...
 
camchuong

camchuong

Sơ cấp
17/10/04
11
0
1
HT- HN
"Cười như thể chưa bao giờ khóc
Hát như thể mới bắt đầu yêu"

Giờ phút này phải làm vậy thôi. Có những lúc nên như thế, SN nhỉ?

Dạo này, bắt đầu thấy cảm giác đi một mình nó vừa đơn côi lại vừa mạnh mẽ quá. Đường về lại như xa xôi biết nhường nào. November ạ, hy vọng tháng sao là tháng ngọt ngào cho cả em nữa,. Chứ tháng này, mọi thứ với em đắng ngắt à.
 
Tigon-ETC

Tigon-ETC

Gió bụi nhân gian
Một tuần, với nỗi nhớ nhà, nhớ HN, hôm nào cũng muốn khóc. Không hiểu sao mình lại yếu đuối đến thế. Cứ mỗi khi mọi người ở ngoài kia gọi điên, nhắn tin vào là con bé lại nước mắt chảy dài.
Nào ráng lên, vào rồi không thể nói ra là ra được. Lúc đi quyết tâm thế kia mà, ráng lên TG ơi.
 
Secret_grasses

Secret_grasses

Guest
Tigon-ETC nói:
Một tuần, với nỗi nhớ nhà, nhớ HN, hôm nào cũng muốn khóc. Không hiểu sao mình lại yếu đuối đến thế. Cứ mỗi khi mọi người ở ngoài kia gọi điên, nhắn tin vào là con bé lại nước mắt chảy dài.
Nào ráng lên, vào rồi không thể nói ra là ra được. Lúc đi quyết tâm thế kia mà, ráng lên TG ơi.

Út ơi, chị sorry Út nha. Tháng 10 sao nhiều có nhiều điều không may đến với nhiều người quá!!!.(Trong đó có cả chị em ta nữa.). Chị em nhà mình hãy cố gắng lên nha. Lãng mạn nhưng ko yếu đuối!:inlove:
 
lequanghuy

lequanghuy

Giang hồ lãng tử
8/4/05
1,107
9
38
Hải Phòng
Tigon-ETC vào Nam lập nghiệp rồi à. Anh có ý tưởng này nếu Tigon-ETC nhớ HN và các bạn hãy nhìn lại ảnh offline và tìm đồng hương HN cũng Nam tiến lập nghiệp giống em để cafe "chat" với nhau. Theo anh được biết hình như Bimbim , phuonghoanglua và bây giờ có cả Tú Anh cũng đang công tác trong đó đấy.
 
Tigon-ETC

Tigon-ETC

Gió bụi nhân gian
lequanghuy nói:
Tigon-ETC vào Nam lập nghiệp rồi à. Anh có ý tưởng này nếu Tigon-ETC nhớ HN và các bạn hãy nhìn lại ảnh offline và tìm đồng hương HN cũng Nam tiến lập nghiệp giống em để cafe "chat" với nhau. Theo anh được biết hình như Bimbim , phuonghoanglua và bây giờ có cả Tú Anh cũng đang công tác trong đó đấy.
Cảm ơn ý tưởng của anh Huy nhé. Ở trong này cũng có nhiều mem miền Bắc vào đây lắm, em đã gặp camchuong, Phuonghoanglua, chị Tú Anh, anh Tuấn Giang, anh sami, BB thì chưa gặp. Và gặp các mem miền Nam nữa, mọi người cũng nhiệt tình và làm Tigon bớt nhớ HN rồi, sẽ cố gắng cho một tương lai.

Chị em nhà mình cố lên nhé, SG ơi, cố lên rồi sẽ ổn phải không?
 
Secret_grasses

Secret_grasses

Guest
Tigon-ETC nói:
Chị em nhà mình cố lên nhé, SG ơi, cố lên rồi sẽ ổn phải không?

Uhm, hãy cố gắng lên và đừng khóc nữa em nhé!
 
S

SweetNovember

Guest
Choáng ngợp với tình cảm và sự quan tâm của ai đó... hịc..hịc.. chui ra tìm ít không khí xem!
 
Secret_grasses

Secret_grasses

Guest
SweetNovember nói:
Choáng ngợp với tình cảm và sự quan tâm của ai đó... hịc..hịc.. chui ra tìm ít không khí xem!

Hit, hit!!! chẳng bù cho em.:wall: :wall: :wall:
 
S

SweetNovember

Guest
Bien hat

Ôi trời, cả ngày nghe điện thoại trên công ty đã mệt tai, tối về lại ôm điện thoại 8*8*8*8 suốt mấy tiếng đồng hồ giờ thì..:wall: . Ôi, hứa đấy, lần sau hổng dám nữa đâu.
Làm thế nào đây??? Người ta không thể sống mà tách xa gia đình của mình, còn mình thì sao, có hòa hợp được ko, có gì bất ổn ko đây. Ui... :wall: :wall:
 
Tigon-ETC

Tigon-ETC

Gió bụi nhân gian
SweetNovember nói:
Lớn rùi mà khóc gì nữa em ha'! :1luvu:
23h4': mày à ngủ chưa? tao vừa ngủ được một tý, tao thấy mày về HN, bật dậy mới bít mình nằm mơ. Mày thế nào, mọi việc vẫn tốt chứ?
23h15': Bất cứ khi nào mày muốn về HN tao đều ủng hộ mày. Cố gắng lên, ở đâu cố gắng đều sống được phải không?

Đã định không khóc rồi, nước mắt lại tự dưng ở đâu chảy ra, út chả bít phải làm sao cả.
 

Xem nhiều