........
sáng qua bỗng dưng mưa như trút nước để lại mang về chút nắng hanh hao đến dịu dàng...
chiều nay bất ngờ mưa không lường trước, để bất chợt đội mưa đi giữa những sắc màu vàng xanh của những áo mưa tiện lợi bấy giờ.
Hắn mặc kệ mưa, mặc kệ hắn, mặc kệ những ánh mắt ... cứ thế mà phóng xe về phía con đường... Hắn lao về phía chấp chới những dáng người, nhập nhoạng giữa ban chiều với từng hạt mưa rớt rơi ướt dần mảng áo phía trước... Hắn lao xe về phía con đường...
Hiểu người để sống tốt hơn với người? Hiểu người để hạnh phúc hơn với người? Hiều người để vui vẻ và yên bình hơn với người? Hay chỉ là những thái độ thái quá, những hành động ngờ nghệch, những lời nhắn vô tình để đẩy người ra xa...? Phải chăng hiểu một người sẽ đẩy người ra xa nhanh hơn...
Hắn vẫn với cách ngây thơ vô số tội để vờ như không hay, không biết, không cảm nhận được những gì đang xảy ra với người... Vẫn cái cách tỉnh tỉnh vậy thôi...
Hắn hiểu người hay không hiểu người? Người hiểu hắn hay thất vọng về hắn...?
Hai khái niệm này dường như cũng chẳng ăn nhầm gì với hắn... Hắn biết để làm gì? Hắn hay để làm gì? Và hắn cảm nhận được để làm gì...?
Dường như từ trước đến giờ hắn sống khá tốt với độ nhạy cảm của mình... Hăn cũng sống khá vui với độ bén nhạy của mình... Hắn cũng chưa hề để đến mức phải khổ đau hay thất vọng nhiều, hắn nhẹ nhàng hoá mọi chuyện rất nhanh...?
Phải chăng đây là một lối sống tốt, cho hắn và cho người...? Phải chăng đây là một suy nghĩ khá hoàn thiện cho người, cho hắn...?
Hay đây chính là biểu hiện của sự ích kỷ?...
Hắn chưa bao giờ phải yêu ai nhiều đến mức hắn phải tổn thương, cũng chưa bao giờ hắn cảm thấy thất vọng về một người? Cũng chưa bao giờ hắn bị đánh mất niềm tin ở người...
Phải chăng hắn sợ...? Sợ tổn thương? Sợ thất vọng? Sợ rằng sẽ có một ai đó hiểu hắn quá rõ? Hiểu đến cả lối suy nghĩ chưa kịp hiện hình trong đầu...?
Để người chia sẻ đã khó, tìm đc người sẻ chia lại càng khó hơn.. Hắn lại bật cười...
Một kẻ không dễ kết bạn với ai, gặp kẻ chơi bạn có chọn lọc tưởng rằng gặp nhau sẽ làm bạn mà lại chẳng thể nào thành bạn... Âu cũng là lẽ thường.
Một người hiểu rất rõ một người gặp người biết rõ một người tưởng rằng gặp nhau sẽ hiểu nhau thật nhiều vậy mà cũng chẳng thể nào gặp nhau... Âu cũng tình cuộc sống.
Nỗi đau gặp một nỗi đau, quá khứ gặp một quá khứ ngỡ rằng quá khứ và nỗi đau sẽ dần tan biến vậy mà chẳng thế biến tan... Ngộ nhau lại càng đau thêm... Chắc lẽ thường cuộc sống.
Hắn chẳng rõ... đã lâu rùi hắn đã mòn dần với cảm xúc của chính mình..
Đã lâu rùi hắn cũng đã chẳng còn tin vào cảm xúc của chính mình..
Cứ để hắn trôi tuột, cứ để hắn hời hợt vậy thôi, mặc người lên án, mặc người làm ngơ...
Đối mặt một mình mới thấy những mênh mông
Đêm dài lắm ngọn đèn như mệt mỏi
Ta tựa vào đêm để lòng thành đá sỏi
Đi hết con đường...lôi rẽ...lá chiều rơi!
(KS)
Hi, cũng đến lúc này vẫn là "Take a bow" của Madonna mà thôi
sáng qua bỗng dưng mưa như trút nước để lại mang về chút nắng hanh hao đến dịu dàng...
chiều nay bất ngờ mưa không lường trước, để bất chợt đội mưa đi giữa những sắc màu vàng xanh của những áo mưa tiện lợi bấy giờ.
Hắn mặc kệ mưa, mặc kệ hắn, mặc kệ những ánh mắt ... cứ thế mà phóng xe về phía con đường... Hắn lao về phía chấp chới những dáng người, nhập nhoạng giữa ban chiều với từng hạt mưa rớt rơi ướt dần mảng áo phía trước... Hắn lao xe về phía con đường...
Hiểu người để sống tốt hơn với người? Hiểu người để hạnh phúc hơn với người? Hiều người để vui vẻ và yên bình hơn với người? Hay chỉ là những thái độ thái quá, những hành động ngờ nghệch, những lời nhắn vô tình để đẩy người ra xa...? Phải chăng hiểu một người sẽ đẩy người ra xa nhanh hơn...
Hắn vẫn với cách ngây thơ vô số tội để vờ như không hay, không biết, không cảm nhận được những gì đang xảy ra với người... Vẫn cái cách tỉnh tỉnh vậy thôi...
Hắn hiểu người hay không hiểu người? Người hiểu hắn hay thất vọng về hắn...?
Hai khái niệm này dường như cũng chẳng ăn nhầm gì với hắn... Hắn biết để làm gì? Hắn hay để làm gì? Và hắn cảm nhận được để làm gì...?
Dường như từ trước đến giờ hắn sống khá tốt với độ nhạy cảm của mình... Hăn cũng sống khá vui với độ bén nhạy của mình... Hắn cũng chưa hề để đến mức phải khổ đau hay thất vọng nhiều, hắn nhẹ nhàng hoá mọi chuyện rất nhanh...?
Phải chăng đây là một lối sống tốt, cho hắn và cho người...? Phải chăng đây là một suy nghĩ khá hoàn thiện cho người, cho hắn...?
Hay đây chính là biểu hiện của sự ích kỷ?...
Hắn chưa bao giờ phải yêu ai nhiều đến mức hắn phải tổn thương, cũng chưa bao giờ hắn cảm thấy thất vọng về một người? Cũng chưa bao giờ hắn bị đánh mất niềm tin ở người...
Phải chăng hắn sợ...? Sợ tổn thương? Sợ thất vọng? Sợ rằng sẽ có một ai đó hiểu hắn quá rõ? Hiểu đến cả lối suy nghĩ chưa kịp hiện hình trong đầu...?
Để người chia sẻ đã khó, tìm đc người sẻ chia lại càng khó hơn.. Hắn lại bật cười...
Một kẻ không dễ kết bạn với ai, gặp kẻ chơi bạn có chọn lọc tưởng rằng gặp nhau sẽ làm bạn mà lại chẳng thể nào thành bạn... Âu cũng là lẽ thường.
Một người hiểu rất rõ một người gặp người biết rõ một người tưởng rằng gặp nhau sẽ hiểu nhau thật nhiều vậy mà cũng chẳng thể nào gặp nhau... Âu cũng tình cuộc sống.
Nỗi đau gặp một nỗi đau, quá khứ gặp một quá khứ ngỡ rằng quá khứ và nỗi đau sẽ dần tan biến vậy mà chẳng thế biến tan... Ngộ nhau lại càng đau thêm... Chắc lẽ thường cuộc sống.
Hắn chẳng rõ... đã lâu rùi hắn đã mòn dần với cảm xúc của chính mình..
Đã lâu rùi hắn cũng đã chẳng còn tin vào cảm xúc của chính mình..
Cứ để hắn trôi tuột, cứ để hắn hời hợt vậy thôi, mặc người lên án, mặc người làm ngơ...
Đối mặt một mình mới thấy những mênh mông
Đêm dài lắm ngọn đèn như mệt mỏi
Ta tựa vào đêm để lòng thành đá sỏi
Đi hết con đường...lôi rẽ...lá chiều rơi!
(KS)
Hi, cũng đến lúc này vẫn là "Take a bow" của Madonna mà thôi

