Hai hôm nay, nó đã trở lại là chính nó của ngày nào, ngày mà nó tự biết co mình lại để tự nhốt mình vào cái vỏ của chính mình mấy năm trước! Tuy cái vỏ ấy không đủ cứng để chống chọi với mọi thiên tai bên ngoài nhưng chí ít ra nó cũng giúp nó giảm thiểu số lần bị thương nặng. Nó nghĩ vậy! Và theo thời gian, cái vỏ đấy đã biết tự tạo ra những vòng cô lập khi cần thiết! Nằm trong cái vỏ xù xì ấy, nó vẫn luôn không ngừng nghĩ về những điều xung quanh, về những con người luôn bên cạnh nó, sẽ chia cùng nó... và nó lại thấy lòng mình ấm lên, vui lên nhưng cũng có một chút tỉnh táo để nghe những con người thương yêu ấy bảo tôi rằng... nó đã không còn tình cảm nữa mà trở nên quá lạnh lùng! Và rồi... câu chuyện luôn kết thúc sau những câu nói lạnh lùng của nó và rồi... nó chợt nhận ra... nếu nó trở về chính cái tôi của nó ngày nào thì có lẽ nó gục ngã mất! Nó vốn là người hay suy nghĩ mà nên... mọi vấn đề từ con số 0 nó cũng có thể nghĩ và cho lên đời thành con số 10 và hơn thế nữa! Suy nghĩ nhiều quá cũng làm cho con người ta kiệt sức...
Với những người khác, mỗi khi họ gục ngã thì họ còn có những người thân trong gia đình để mà dựa vào và hưởng được sự quan tâm, chăm sóc, sự chia sẽ,... còn nó???!!! Nếu nó mà gục ngã là nó sẽ ngã gục luôn tại chỗ! Bởi gia đình không phải là điểm tựa chắc chắn cho nó và nó cũng không muốn dựa vào bức tường không vững chắc ấy! Nó cũng không biết tại sao nữa nhưng trong con người nó cứ như là có một tảng băng lạnh lâu năm không tan chảy luôn tràn ngập vậy. Nó cũng đã đôi lần cố gắng hòa mình vào dòng người đang xoay quanh bên mình nhưng chẳng thể nào làm hơn được. Nó không có năng khiếu diễn để có thể đóng cho tròn vai diễn của mình bên cạnh những diễn viên lớn có tên tuổi lẫn không tên tuổi! Nó đã thất bại! Và rồi nó lại... một mình!
Có lẽ đấy là điều đã tạo cho nó sự chai lì mọi cảm xúc thật của chính mình trong cuộc sống hiện tại chăng?! Nó không biết! Nó lại thấy tự mâu thuẩn với chính mình rồi!? Những lúc yếu đuối, nó cần, cần lắm một bờ vai để tựa vào, cần lắm một ngôi nhà có tiếng người nói cười, cần lắm sự quan tâm của ai đó, cần lắm... nhưng những lúc sắp có được những điều nó cần thì nó lại thấy sợ... nó sợ...
Và rồi nó luôn quay lưng...!
--------------------------------------------------------------------
Tôi có thói quen nghĩ gì nói nấy, lắm khi chưa cần nói nhưng không biết cảm xúc từ đâu nó ập về rồi cứ thế mà phát biểu nói năng lung tung, đôi khi làm buồn lòng người khác, đến khi ngộ ra thì muộn rồi, đã lỡ nói thì làm sao rút lời lại được, thế là gởi thư xin lỗi, điện thoại xin lỗi, gởi tin nhắn xin lỗi, cố xin bằng được mới thôi, chứ không thì trong lòng nó cứ áy náy rồi đâm ra buồn bực, cáu gắt, lại nói bậy tiếp, rồi lại xin lỗi tiếp… Ấy, cái con người xúc cảm là vậy! Nói xúc cảm cho hơi văn vẻ một chút, chứ thật ra dùng hai từ “lãng nhách” có vẻ hợp lý hơn. Chuyện không phải của mình mà cứ xía vô, phát biểu lung tung! Cho chừa!!!
Thế mà cũng không chừa được! Vì sao vậy? Cảm xúc mà cứ để để trong lòng không chịu tuôn ra bằng lời nói, bằng hành động, bằng viết blog, thì còn gì là xúc cảm nữa chứ? Cứ để mãi trong lòng lâu ngày nó sẽ biến thành khối đá, thành cục chì, nó níu nó đè lòng ta xuống, cứng như đá và nặng như chì thì làm sao mà chịu cho thấu chớ? Nói vậy chứ cái dạng người có cục đá cục chì trong bụng này nay cũng không hiếm, thứ nhất họ thuộc tuýp người thận trọng, lời nói phát ra mắc tiền hơn vàng SJC cho nên ít nói, thứ hai họ thuộc loại người bàng quan, chẳng quan tâm đến ai ngoài mình và những thứ thuộc về mình như gia đình, nhà cửa của mình chẳng hạn… Hai lớp người này là sản phẩm của lối sống công nghiệp hiện nay, nghĩ mà buồn…
Riêng tôi thì cứ nghĩ, thà cứ để cảm xúc dâng trào lên thành lời đi, có đúng có sai, có tốt có xấu, từ đó mà mình nhận ra cái thằng người khiếm khuyết của mình, để mà chiêm nghiệm, để mà sửa chữa, còn hơn là cứ để trong bụng nặng nề lắm đó. Hãy để tâm hồn ta nhẹ nhàng thanh thản phiêu diêu trong gió chứ cứ mãi nặng nề thì làm sao mà chịu nổi? Thế thì cứ việc để cảm xúc của mình tuôn trào đi nhé! biết đâu nó thăng hoa thì sao, phải không?
(st)