Những bản nhạc cũng buồn
Bóng đêm thì đen tối...
....
Mỗi sớm mai thữ giấc em lại hỏi lòng mình: Ngày hôm nay,có gì vui không nhỉ?
Bây giờ đã là ngày mới rồi...
"Ngày hôm nay, có tệ hơn ngày hôm qua không nhỉ?!"
Tôi định đi ngủ nhưng lại thấy bạn buồn thế này cũng không cam lòng đi ngủ được. Ước gì...
Bạn thân, qua nhật ký của bạn, tôi biết bạn là người sống tình cảm và xem trọng tình cảm nhưng sự đời không như mong đợi... Tôi ước gì mình có thể là một người đàn ông để đến bên bạn, an ủi bạn, che chở cho bạn và giúp bạn vượt qua được nỗi đau này nhưng tôi không thể vì tôi chỉ là một cô bé thiếu sự yếu đuối, thừa sự bướng bỉnh mà thôi. Mà tôi nghĩ, trong hoàn cảnh này thì chỉ có bản thân bạn mới giúp bạn mà thôi chứ không ai có thể giúp bạn được, những lời an ủi, những lời chia sẽ, những lời động viên ngay lúc này không giúp gì cho bạn được. Vì thế hãy tự nằm xuống và tự liếm láp vết thương của mình cho đến khi lành hẳn rồi hãy đứng dậy bạn nhé. Một khi vết thương chưa lành hẳn mà bạn đã đứng dậy chạy rồi thì dễ bị vết thương cũ làm cho đau lắm, mà chẳng may va vẹt vào đâu đấy thì lại càng làm cho vết thương đau thêm, có khi còn để lại sẹo lồi đấy bạn ạh. Thật thế thì không tốt nhỉ!
Nói thật bạn nghe nhé (bạn đừng cười!), cho đến giờ phút này tôi cũng không biết tình yêu là gì? và cũng không định nghĩa được tình yêu là cái chi? và cũng không biết là mình đã yêu ai chưa? hay đã thật yêu ai chưa???!!! mặc dù cũng có vài người để lại cho tôi vài kỷ niệm mà mỗi khi tôi nghĩ về nó thấy thật ấm áp, thật hạnh phúc và thật an lành. Mà muốn được như thế thì tôi không bao giờ giữ lại cho mình những cái gì không hay của cuộc sống cả, tôi nghĩ, con người không ai là hoàn hảo, cho dù một người hoàn hảo nhất thì có lúc họ vẫn sai lầm, sai lầm trong lời nói, sai lầm trong hành động, sai lầm... bản thân tôi cũng thế. Vì thế, để cho cuộc sống của mình được nhẹ nhàng và bình yên thì nên biết tha thứ và bỏ qua tất cả, cũng như quên đi những điều buồn bực, những điều không vui của mỗi ngày đi và chỉ nên giữ lại những gì làm ta vui, những gì làm ta thấy ấm áp và hạnh phúc mỗi khi nghĩ đến nó. Hãy vứt tất cả những gì không vui ra khỏi đầu trước khi bạn đặt lưng xuống giường và nhắm mắt ngủ, có như thế thì sáng mai thức giấc bạn mới thấy một ngày mới thật an lành và đây sẽ là một ngày mới mà mình chờ đợi... Đó là cách tôi đã làm trong vài năm nay đấy!
... Nói thế không có nghĩa là tôi không biết yêu, hay là tôi xấu xí quá không ai thèm yêu đâu nhé
. Tôi tin là mỗi người có một cách nhìn riêng và có cách cảm nhận riêng về cái đẹp của một người, có thể với người này thì cô kia/anh kia là một người xấu không hợp với họ, nhưng với một người đẹp trai/đẹp gái và hoàn hảo khác lại thấy cũng cô này/anh này lại là một người đẹp và hợp với họ và họ thấy cần có cô ấy trong đời. Cũng như việc ngày xưa tôi không chấp nhận một người mặc dù tôi nghĩ là tôi rất yêu người ấy, người ấy đã rất khổ đau và có thể nói như là ban xin tình cảm ở nơi tôi nhưng tôi không thể làm thế được vì sẽ là tàn nhẫn với người ấy nếu tôi ban phát cho người ấy một chút tình thương... hại (bởi tôi đã khẳng định là tôi không thể chấp nhận được người ấy). Sau một thời gian kiên trì lẫn kiên nhẫn tìm cách thay đổi tôi mà vẫn thấy tôi không lung lay thay đổi gì thì người ấy cũng tự động rút lui và để lại cho tôi một câu nói nhớ đời
"với em anh chỉ là một hạt cát, nhưng với người khác anh sẽ là hạt kim cương đấy!" Sau khi mất đi hạt các ấy, tôi thấy mình như mất đi một cái gì đó quý giá lắm, tôi cảm thấy hụt hẫng, tôi cảm thấy buồn, tôi cảm thấy thấy trống vắng và nhất là thấy thiếu thiếu một cái bóng mà sáng sáng đưa tôi đi ăn sáng, chiều chiều đón tôi ở trước cổng cơ quan, trường học rồi đưa tôi đi ăn tối, đi chơi với bạn bè,... Khái niệm không yêu thì làm bạn trong thời gian ấy với tôi thật khó chấp nhận. Tôi nhớ hình như tôi cũng đã suy sụp một thời gian (vì tôi yêu người ấy thật mà nên suy sụp cho tôi thì ít mà suy sụp cho người ta thì nhiều. vì sao ư? vì sau đó người ta sống quá bê tha làm tôi rất đau lòng, nghĩ lại thật ra sự đau lòng của tôi là sự ích kỷ khi không chấp nhận một con người mà mình đã từng dành nhiều tình cảm lại có thể sống như thế này!) nhưng nhờ có người ấy giúp đỡ nên chỉ một thời gian ngắn (hình như là 1 tháng) tôi lại lấy lại được tinh thần của tôi ngày nào mặc dù tôi vẫn nhớ người ta, đôi lúc tôi nghĩ, nếu ngày ấy tôi chịu khó nhận vào tay mình hạt cát và chịu khó mài dũa bay đi cái lớp vỏ xù xì bên ngoài thì sẽ thấy được cái sự chói sáng bên trong của nó rồi! Nhưng lạ một điều là người ấy cũng dứt khoát sau khi nói tiếng ra đi và bảo tôi ở lại bảo trọng và dặn dò tôi phải biết tự chăm sóc cho mình, không còn ai nhắc nhở thì nhớ ra đường nhớ đội nón, đi mưa nhớ mặc áo mưa, trời trở lạnh nhớ mang theo áo lạnh, chạy xe từ từ, ăn uống đúng bữa, điều độ, ngủ sớm, đau nhớ uống thuốc, nhớ đi bác sĩ,...
Tôi nhớ, trong thời gian buồn đau tôi lại biếng ăn nên có một ngày người tôi như rũ ra và tôi đã gọi điện cho người ấy, người ấy đã chạy ngay đến bên tôi và đưa tôi đi bác sĩ, tôi biết người ấy vẫn còn yêu tôi nhiều lắm nhưng...sau đó người ta cố kìm lòng và giảng cho tôi nghe rằng thế này, rằng thế kia,... và tôi đã phải chấp nhận sự thật, bởi tất cả là do tôi mà ra. Cuối cùng tôi chấp nhận lời hẹn ước (có lúc tôi nghĩ là vu vơ) rằng đến năm đó trong 2 chúng tôi nếu chưa ai có vợ/chồng thì chúng tôi sẽ trở về bên nhau nếu còn tình cảm. Sau lần đó tôi thật sự đứng vững và ngày càng mạnh mẽ hơn dù đôi lúc tôi có yếu đuối song chỉ là thoáng chốc.
Bạn ạh, sau một khoảng thời gian sống lang thang, phiêu bạc người ấy cũng đã gặp được người con gái mà người ấy yêu, có thể nói là người này còn hội đủ điều kiện hơn gấp ngàn lần tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy vui và hạnh phúc với tất cả niềm hạnh phúc của người ấy. Nói không ngoa chứ đây là sự thật đấy bạn ạh. Mà tôi nói ra việc này để làm gì???!!! chắc bạn đã hiểu được ý tôi là... người con gái mà người ấy gặp sau này xinh đẹp, giàu có, và tốt gấp ngàn lần tôi ngày ấy đấy bạn ạh. Thế mới nói...! Giờ thì chúng tôi đã có thể là bạn tốt của nhau và người ấy luôn giúp đỡ tôi trong mọi hoàn cảnh có thể, tôi rất vui vì điều này. Tôi biết người ấy vẫn còn lo lắng cho tôi và cũng thấy ngại khi người ấy đã yên bề còn tôi thì vẫn...
Về phần tôi, cảm ơn đời đã cho tôi gặp một người, người mà đã giúp tôi thật sự quên được người ấy (nói chính xác không phải là quên mà là tôi đã biết sắm cho mình một cái tủ có một ngăn bí mật nằm sâu dưới đáy tủ để gói gém và bỏ tất cả những gì thuộc về người ấy vào đấy và lâu lấy một cái ra xem mà thôi!). Nhờ có người này mà thời gian trước tôi đã có thể xóa bỏ hết mọi điều không vui trong người ra và sống vô tư, vui vẻ không nghĩ ngợi những gì đã qua và cũng không quan tâm nhiều đến những cái không vui đang vây quanh bên người. Tưởng là tôi có thể yêu người này và tìm được hạnh phúc với người này nhưng không bạn ạh cuối cùng chúng tôi chỉ có thể là bạn của nhau thôi mặc dù đôi lúc tôi rất nhớ và rất muốn được ở bên cạnh người này. Song tôi tôn trọng người ta và không thích làm điều mà người ta không thích nên thi thoảng đành cam chịu gậm nhấm nỗi nhớ thương người ta một mình. Nhiều lúc chịu không nỗi tôi chỉ biết nhắn tin cho người ấy những lời yêu thương và thế là tôi thấy mình đã nói ra được điều mình muốn nói, nói ra được điều mình cần phải nói cho người ta biết thế là tôi lại thấy nhẹ lòng và... cuộc sống cứ thế dần trôi, dần trôi và...
Mong là qua câu chuyện của tôi bạn vẫn còn thấy ở bạn tất cả không phải là đã chấm hết mà tất cả còn ở dài dài phía trước... Chúc bạn vững tin và bước tiếp những bước còn lại để khám phá hết những gì đang còn nằm phía trước bạn nhé.
Thân,