...........Mùa đông đến, thành phố ngã mình trên những góc phố rêu xanh có nhiều lá vàng đang hồi sinh. Dấu hiệu đầu tiên của mùa đông là những trận gió lạnh nhẹ nhàng thăm viếng từng căn nhà nhỏ, góc phố nhỏ.Phố lắng đọng khi những dãi mưa phùn rây nhẹ, với những du khách đang thưởng ngoạn phố phường . Những nụ cười gần gũi nở trên khoé môi...
Mùa đông cứ thả vào lòng phố một nỗi buồn vương vấn không ai có thể lý giải nỗi tại sao mùa đông ở đây lại buồn đến thế, khó quên đến thế . Để đến nỗi không có một ai khuấy đảo thành phố vốn bình lặng này ngoại trừ những cơn mưa . Những cơn mưa như hờn ghen trút xối xả như kéo theo đó muôn vàn uất ức, sầu tủi .Tất cả như chìm trong sự phẫn nộ của đất trời để một sớm nào đó bỗng hồi sinh . Trời đất cũng linh thiêng. Không phải ngẫu nhiên mà người ta đằm thắm, lắng sâu như thế.Mảnh đất này mách bảo cho con người ta cái chân thực sâu xa, cái thâm trầm kín đáo toát ra từ vạn vật . Và mùa đông chính là lúc tâm trạng con người lan toả thực nhất .
Mùa đông đến, con người sẽ cảm nhận hết những gì sâu lắng, kín đáo mà thiên nhiên ban tặng cho . Đó là những đợt gió mùa,nhẹ nhàng,se lạnh.Tất cả như điểm tô thêm cho mùa đông...Mùa đông còn là mùa của lứa đôi, bàn tay tìm bàn tay che chở chút lạnh đầu mùa, để làm rung lên những con tim đồng điệu tìm về nhau .
Mùa đông xuống phố, một tấm khăn choàng thêm một chút ấm . Chiếc áo ấm mỏng manh ai nhường cho ai mà ấm áp cả một con đường . Trong dòng người tất bật , mưa vẫn giăng đầy, bổng thấy nhớ, thấy thiếu một điều gì đó. Nơi ngày xưa ai đó đã bắt đầu có chút hơi ấm cầm tay, ai đó đã có làn môi ướt trao nhau làm ấm thêm mùa đông ....