Mỗi tuần một chuyên đề

Mỗi ngày một bài thơ

  • Thread starter hongminh
  • Ngày gửi
C

CNN

Cao cấp
14/3/03
506
2
0
ĐH KTQD
Thơ của ai không biết, chứ riêng thơ XH thì CNN lúc nào cũng sẵn cả...

Vịnh quạt giấy
Bài 1

Một lỗ sâu sâu mấy cũng vừa,
Duyên em dính dáng tự ngàn xưa.
Vành ra ba góc da còn thiếu,
Khép lại đôi bên thịt vẫn thừa.
Mát mặt anh hùng khi tắt gió,
Che đầu quân tử lúc sa mưa.
Nâng niu ướm hỏi người trong trướng,
Phì phạch trong lòng đã sướng chưa ?


Vịnh quạt giấy
Bài 2

Mười bảy hay là mười tám đây?
Cho ta yêu dấu chẳng rời tay.
Mỏng dầy chừng ấy chành ba góc,
Rộng hẹp dường nào cắm một cây.
Càng nóng bao nhiêu càng muốn mát,
Yêu đêm chưa phỉ lại yêu ngày.
Hồng hồng má phấn duyên vì cậy,
Chúa dấu vua yêu một cái này.
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
43
Hà đông
Chàng với thiếp đêm khuya trằn trọc
Đốt đèn lên đánh cuộc chơi cờ
hẹn rằng đấu trí mà chơi
Cấm ngoại thủy không ai được biết

Nào tướng sĩ dàn ra cho hết
Để đôi ta quyết liệt một phen
Quan thiếp trắng quân chàng đen
Hai quân ấy chơi nhau đà nảy lửa

Thoạt mới vào chàng liền nhẩy ngựa
Thiếp vội vàng vén phứa tịnh lên
hai xe hà, chàng gác hai bên
Thiếp thấy bí, thiếp liền gểnh sĩ

Chàng lừa thiếp đương khi bất ý
ĐEm tốt đầu dú dí vô cung
Thiếp đang mắc nước xe lồng
Nước pháo đã nổ đùng ra chiếu.

Chàng bảo chịu, thiếp rằng phải chịu
Thua thì thua quyết níu lấy con
Khi vui nước nước non non
Khi buồn lại giở bàn son quân ngà.

( Gửi Hyper ! có vẻ bác thích cờ tướng hử - Nhưng nhớ đánh cho đối thủ thua thì nhớ là bắt hết quân nhé ! )
 
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
43
Hà đông
Ôi trời ơi, nữ sĩ CNN rất thích sao lại bị lạc lõng ở đây với toàn những dung tục thế này.
Trời ơi sao lại nhận xét thế này hở CNN.
Trong này chỉ có Rung thôi chứ không có Tục.
Tục hay không là do ý của người đọc mà, mà thơ của cái bà này nó thế ..... khéo ý của bà đó còn tục hơn những gì tôi nghĩ cơ đấy.
( Hình ảnh sống động đến không ngờ )
 
T

teppi

Sơ cấp
21/6/04
45
0
6
Truy cập trang
Tôi đã định rằng thôi
Không còn quen em nữa
Đành để em nghĩ mình
Một thằng khờ ngộc nghệch...

Những dòng thơ em viết
Sao da diết lạ kì
Tôi chẳng hiểu vì sao
Thấy lòng mình khó tả

Không hiểu nổi chính mình
Rằng sao tôi kì quặc...
Có những điều không thể
Sao tôi vẫn chẳng thôi ???
 
T

teppi

Sơ cấp
21/6/04
45
0
6
Truy cập trang
Ngày xưa
Xa rồi những trưa hè nắng gắt
Anh cùng em đuổi bướm bên sông
Đây cho em con bướm màu hồng
Con màu xanh, anh dành ép vở

Rồi bao mùa hoa tàn, hoa nở
Anh và em mỗi đứa một nơi
Bỗng một hôm nỗi nhớ chơi vơi
Em về tìm lại con bướm ấy

Cảnh đã thay, người đâu chẳng thấy
Vẳng đây tiếng anh gọi khi xưa
Trốn mẹ tắm sông những buổi trưa
Mật hiệu riêng chỉ anh, em biết

Thời gian trôi, thời gian khắc nghiệt
Ta xa nhau, kỷ niệm xa theo
Hôm nay nghe tiếng gọi thuở nào
Lòng nao nao... tắm sông anh nhỉ !
 
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
43
Hà đông
Dệt cửi

Thắp ngọn đèn lên thấy trắng phau
Con cò mấp máy suốt đêm thâu
Hai chân đạp xuống năng năng nhắc
Một suốt đâm ngang thích thích mau
Rộng hẹp nhỏ to vừa vặn cả
Ngắn dài khuôn khổ cũng như nhau
Cô nào muốn tốt ngâm cho kỹ
Chờ đến ba thu mới dãi màu
 
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
43
Hà đông
Tự Tình (Bài 1)

Canh khuya văng vẳng trống canh dồn.
Trơ cái hồng nhan với nước non.
Chén rượu hương đưa, say lại tỉnh,
Vừng trăng bóng xế, khuyết chưa tròn.
Xuyên ngang mặt đất, rêu từng đám,
Đâm toạc chân mây, đá mấy hòn.
Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại,
Mảnh tình san sẻ tí con con.



Tự Tình (Bài 2)

Tiếng gà văng vẳng gáy trên bom,
Oán hận trông ra khắp mọi chòm.
Mõ thảm không thua mà cũng cốc,
Chuông sầu chẳng đánh cớ sao om?
Trước nghe những tiếng thêm rầu rĩ,
Sau giận vì duyên để mõm mòm.
Tài tử , văn nhân ai đó tá?
Thân này đâu đã chịu già tom.



Tự Tình (Bài 3)

Chiếc bánh buồn vì phận nổi nênh,
Giữa dòng ngao ngán nỗi lêng đênh.
Lưng khoang tình nghĩa dường lai láng,
Nửa mạn phong ba luống bập bềnh.
Cầm lái mặc ai lăm đỗ bến,
Giong lèo thây kẻ rắp xuôi ghềnh.
ấy ai thăm ván cam lòng vậy,
Ngán nỗi ôm đàn những tấp tênh
 
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
43
Hà đông
Hình như Hồ Xuân Hương còn có bài vịnh quả mít thì phải

Thân em như quả mít trên cây
Múi nó đã to lại còn dầy
Quân tử đây thèm dăm ba miếng
Đợi hoài chẳng rụng, bố trèo cây !

Thân em như quả mít trên
Chín quá cho nên múi nó dầy
Tuy da hơi nhão, nhưng gai hết
Rạch phát ! ôi trao mít chín cây.

_ Hồ Xuân Hương _
 
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
43
Hà đông
Ngồi buồn hay là lại giở sách ra chép mấy bài nữa cái nhỉ ?


Hang Thanh Hóa _ Hồ Xuân Hương

Khen thay con tạo khéo khôn phàm,
Một đố dương ra biết mấy ngoàm.
Lườn đá cỏ leo, rờ rậm rạp.
Lách khe nước rỉ, mó lam nham.
Một sư đầu trọc ngồi khua mõ,
Hai tiểu lưng tròn đứng giữ am.
Ðến mới biết rằng hang Thanh Hóa,
Chồn nhân, mỏi gối, hãy còn ham
 
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
43
Hà đông
Già Kén Kẹn Hom _ Hồ Xuân Hương _

Bụng làm dạ chịu trách chi ai,
Già kén kẹn hom ví chẳng sai.
Tiếc đĩa hồng ngâm cho chuột vọc,
Thừa mâm bánh ngọt để ngâu vầy.
Miệng khôn trôn dại đừng than phận,
Bụng ỏng lưng eo chớ trách trời!
Ðừng đứng núi này trông núi nọ,
Ðói lòng nên mới phải ăn khoai.
 
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
43
Hà đông
Bánh Trôi Nước Hồ Xuân Hương

Thân em vừa trắng, lại vừa tròn,
Bảy nổi ba chìm với nước non.
Lớn nhỏ mặc dù tay kẻ nặn,
Mà em vẫn giữ tấm lòng son.


:f_o Mai em post bài bánh trôi tàu của bà này cho các bác nghe
 
K

kingh

Guest
7/11/03
63
0
0
Danang
Truy cập trang
HẾT NHỨC ĐẦU RỒI CÁC BÁC ƠI!

CÁI NGHỀ KẾ TOÁN TOÀN NHỮNG SỐ.
SÁNG NẮNG CHIỀU MƯA CŨNG TẠI MÀY.
BA CHÌM BẢY NỖI KIẾP DỌN BẢ.
8 TIẾNG ĐỒNG HỒ, XẾP CỨ SAI... HẾT!

Hảy bấm con chuột của anh xuống,






Xuống tí nữa






Xuống tí nữa







Ráng Xuống tí nữa







Xuống tí nữa đi mà








Xuống tí nữa, nhanh lên









Đến nơi rồi Rồi..., mệt chưa...









Có mõi tay không? HXH









Hãy xả hơi, sau một tuần vất vả.
HẾT NHỨC ĐẦU CHƯA?
 
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
43
Hà đông
Gớm chửa ! mất hết bao nhiêu hơi rồi còn xả cái gì nữa ! :wall

Làm thơ kiểu của HXH về nghề kế toán hử : có bác nào làm bài đi cho anh em giải xì trét cái
 
cam_to_80

cam_to_80

Nghỉ mất sức !
31/3/04
588
7
18
43
Hà đông
Chém cha cái kiếp kế toán ơi
Có hối đâu không cũng muộn rồi
Từ sáng cắm đầu bên sổ sách
Đêm về còn sợ chứng từ ôi ! :wall


Có được không nhỉ ? không để mai em chép vài bài khác
 
DVD

DVD

Kẻ khù khờ thế kỷ
hee..he.., thấy Cam_tu 80 nhiệt tình mình cũng làm bài:

ĐỀ ĐỀN SẦM NGHI ĐỐNG

Ghé mắt trông ngang thấy bảng treo
Kìa đền thái thú đứng cheo leo,
Nếu đầy đổ phận làm trai được
Thì sự anh hùng há bấy nhiêu.
 
H

hongminh

Guest
11/2/04
51
0
0
113
Hà Nội
www.mylinh.info
Hồ Xuân Hương
-Vũ Quần Phương-

Bà là nhà thơ độc đáo nhất trong nền thơ Việt Nam. Bà không giống ai và cũng chưa ai học được giọng thơ bà. Đến nay vẫn chưa tìm được năm sinh năm mất của bà, nhiều chi tiết về cuộc đời bà còn là giả thiết. Người ta suy ra từ nội dung thơ. Theo những suy luận ấy bà sống vào thời cuối Lê đầu Nguyễn, có thơ xướng họa với Chiêu Hổ (Phạm Đình Hổ 1768-1839), lại có thơ tặng Nguyễn Du (1765-1820). Quê gốc ở Quỳnh Đôi, Nghệ An, quê mẹ ở Hải Dương nhưng bà sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Bà đã đặt chân tới nhiều vùng non nước miền Bắc, miền Trung: Vĩnh Yên, Tuyên Quang, Sơn Tây, Hà Đông, Hà Nội, Hải Dương, Ninh Bình, Thanh Hóa, Nghệ An. Giao thông thời ấy khó khăn, lại là phụ nữ, đi rộng được như thế, phải là người lịch lãm lắm.

Thời Hồ Xuân Hương sống là thời chín rộ của những tài năng thơ Việt Nam, một chủ nghĩa nhân đạo sâu sắc bao trùm lên hầu hết các thi phẩm. Phận người phụ nữ trở thành trung tâm xót thương của nhiều hồn thi sĩ. Cô Kiều, cô cung nữ, người chinh phụ... đã thành những thân phận xót đau điển hình của Nguyễn Du, Nguyễn Gia Thiều, Đặng Trần Côn, Đoàn Thị Điểm... Là một nhà thơ nữ, hơn thế lại phải gánh chịu nhiều buồn tủi của duyên phận, của tập tục xã hội, Hồ Xuân Hương thấm thía hơn ai hết nỗi khổ của giới mình. Đề tài thơ bà là chính cuộc đời bà. Cảm xúc thơ là cảm xúc sống thường trực của bà. Khi Nguyễn Du hai lần ngửa mặt than Đau đớn thay phận đàn bà thì bà bình thản nhưng kiên quyết hạ bệ rồi vùi xuống đất đen những thứ uy danh đặc quyền đặc lợi của đám mày râu, từ ông tướng bại trận, bại trận mà còn lập miếu ra oai, thờ cúng, cho đến đám sỹ tử lanh chanh khoe tài thơ phú. Bà lên giọng đàn chị vừa mắng vừa xoa đầu lũ ngọng đứng xem chuông ấy, Lại đây cho chị dạy làm thơ. Ngay đến đám người tự thị mình là quân tử, là anh hùng bà cũng lôi xuống cho các chú ngồi đúng chỗ của mình, dưới bóng cái quạt giấy chành ra ba góc: Mát mặt anh hùng khi tắt gió/ Che đầu quân tử lúc sa mưa.

Mặt khác, bà đề cao bản lĩnh người phụ nữ Cái nghĩa trăm năm chàng nhớ chửa/ Mảnh tình một khối thiếp xin mang; ca ngợi tài năng người phụ nữ Ví đây đổi phận làm trai được/ Thì sự anh hùng há bấy nhiêu; ca ngợi phẩm chất sống cao ở họ Có phải duyên nhau thì thắm lại/ Đừng xanh như lá bạc như vôi. Hồ Xuân Hương biết lắm nỗi khao khát hạnh phúc của người đàn bà. Bà nguyền rủa cái kiếp lấy chồng chung. Đơn chiếc nhưng ẩn giấu một đòi hỏi cao, chấp nhận thách thức Đêm khuya văng vẳng trống canh dồn/ Trơ cái hồng nhan với nước non. Đem cái hồng nhan, cái hồng nhan cụ thể chứ không phải phận hồng nhan khái niệm, mà đọ vào non nước. Hồ Xuân Hương là vậy. Một dáng đứng cao vời, lồng lộng từ trên nhìn xuống cái xã hội trọng nam khinh nữ, sa đọa, bần tiện bậc nhất, lại hay lên mặt thánh thần đạo đức giả, Hồ Xuân Hương biết tỏng cái tâm địa của nó, bà nói toẹt vào mặt Hiền nhân quân tử ai là chẳng và Chúa dấu vua yêu một cái này.

Thơ Hồ Xuân Hương ai đọc cũng thích. Nhưng có người thích mà lại ngại. Họ cho thơ bà tục. Thật ra cái gọi là tục ấy chỉ là một phương tiện để đấu tranh, một thứ vũ khí đánh gần lợi hại của bà. Tước đi cách nói sắc nhọn đa nghĩa táo bạo này, sức công phá của thơ bà giảm đi nhiều lắm, không còn vị Hồ Xuân Hương nữa. Đánh bọn đạo đức giả không gì lợi hại bằng cái vũ khí gọi là tục ấy. Bà có tài làm người ta liên tưởng cái nọ xọ cái kia nhưng cuối cùng là ha hả tiếng cười thanh thiên bạch nhật của sự thật, của lẽ phải, của đạo lý. Còn tục ư? Đố ai tìm được trong thơ Hồ Xuân Hương câu chữ nào tục. Bà nói ý nhị lắm. Bà phô diễn mọi phép biến hóa tài tình của tiếng Việt. Bà vận dụng ca dao tục ngữ để nói những điều mà ngôn ngữ thường không nói được Đầu sư há phải gì bà cốt/ Bá ngọ con ong bé cái lầm (ca dao: Bà cốt đánh trống long tong/ Nhảy lên nhảy xuống con ong đốt... gì). Bằng ngôn ngữ thanh đẹp bà gợi liên tưởng những hình ảnh thuộc bản năng sinh lý của con người. Từ bản năng, bà làm bật ra tiếng cười trí tuệ. Đấy là nét độc đáo của Hồ Xuân Hương. Hồn thơ bà có sự tự tin, thông minh, khỏe khoắn của trí tuệ nhân dân, của kho tàng truyện tiếu lâm. Hơn thế, xen kẽ giọng hài hước, bỡn cợt, là một giọng trữ tình thấm thía, thăm thẳm nỗi niềm Mõ thảm không khua mà cũng cốc/ Chuông sầu chẳng đánh cớ sao om. Có câu thơ tả thực (bánh trôi nước) mà chan chứa xót thương khi vận vào nỗi người Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn/ Riêng em vẫn giữ tấm lòng son.

Cảm xúc thơ Hồ Xuân Hương mạnh nhanh, có khi như bạo liệt nhưng lại rất tinh tế. Trong cuộc tổng lộn trái những hành vi và nhân cách đạo đức giả bà có sự phân biệt mức độ để có liều lượng thơ thích hợp. Đám học trò dốt lại hay khoe mẽ khác với bọn sư hổ mang, bọn quan lại tham lam háo sắc. Đó là chỗ nhân tình của bà. Bà không đánh vào con người, không đánh vào nghề nghiệp, bà chỉ chế giễu hành vi, nhân cách của nó. Cái cười của bà hồn nhiên lắm, kẻ bị đánh cũng phải cười vì bà lọc được ra cái nghịch cảnh đáng cười. Cười từ hình ảnh Oản dâng trước mặt băm ba phẩm/ Vãi nấp sau lưng sáu bảy bà. Cười vì cái tình thế Đi thì cũng dở, ở không xong của anh chàng đang tranh thủ "bồi dưỡng mắt". Có khi cười do ngôn ngữ, nói lóng, nói lái, tượng thanh, tượng hình. Xuân Hương có nhiều phép dựng câu thơ dậy, thả sức sống mới cho tạo vật Cỏ gà lún phún leo quanh mép/ Cá giếc le te lách giữa dòng. Lãng mạn thơ mộng mà lại thâm trầm hài hước: Bốn mảnh quần hồng bay phấp phới/ Hai hàng chân ngọc duỗi song song. Nói như đùa mà đầy tính khuyên nhủ giáo dục: Chơi xuân có biết xuân chăng tá/ Cọc nhổ đi rồi lỗ bỏ không (Chơi đu). Hồ Xuân Hương không lý sự, bà chỉ trình bày việc đời mà đã là việc đời thì lại luôn ẩn giấu một nụ cười tinh nghịch. Bà độ lượng, đầy cảm thông. Cảm thông với cô gái không mà có, cảm thông với cả quân tử hiền nhân Mỏi gối chồn chân vẫn muốn trèo, cảm thông với người ta lúc trẻ trung. Tình cảm ấy xuất phát từ cái nhìn khỏe khoắn trong sáng và chan chứa lòng yêu cuộc đời cụ thể, trần tục, tươi rói như nó vốn có. Chất thơ Hồ Xuân Hương là tinh chất được lọc ra từ những bề bộn không có gì là "nên thơ" của đời. Chỉ những bản lĩnh thi sĩ lớn mới tìm thơ từ đời mộc như thế.

Hồ Xuân Hương sống cách chúng ta hai thế kỷ nhưng thơ bà không bị cũ, trái lại, người thời nay vẫn kinh ngạc vì sự mới mẻ của nó. Xuân Diệu tôn bà là bà chúa thơ Nôm. Bà là nhà thơ bậc nhất trong việc làm giàu công năng của tiếng Việt. Tiếng Việt thật hơn và cũng kỳ lạ hơn trong thơ bà. Bà cho thơ Đường một cách diễn đạt Việt, phát huy được hết khẩu ngữ, tục ngữ, nói lái... của tiếng Việt. Có những âm trong tiếng nói thường ít dùng, khó dùng, vậy mà vào thơ bà lại thành thoải mái, đầy ý vị (thơ tả các hang động). Có khi chỉ thanh điệu thôi cũng đủ gợi được hình ảnh Xỏ kẽ kèo tre đốt ngẳng ngheo (Quán Khánh).
 
C

CNN

Cao cấp
14/3/03
506
2
0
ĐH KTQD
Mọi người ấn tượng bởi thơ Nôm của Hồ Xuân Hương, nhưng có lẽ cũng nên để ý những bài thơ, từ tiếng Hán. Nó sâu lắng và tha thiết, càng khiến người ta yêu thêm yêu...


Nguyệt dạ ca kỳ nhất

Hồ Xuân Hương

Lộ như châu hề nguyệt như sai
Thúc vãng lai hề chiếu dư hoài
Uyển cố nhân hề thiên nhai
Ái bất kiến hề tâm bồi hồi
Đài hoang Thần nữ miếu
Vân tán Sở vương đài
Minh nguyệt quang như thử
Ngã tư nhân chi hề, yên tại tai


Sương ánh minh châu, nguyệt ánh ngà
Rõi qua rọi lại thấu lòng ta,
Dáng xưa duyên cũ ngàn ly biệt
Cách trở lòng yêu vẫn mặn mà.

Ngói miếu Nữ Thần* rêu xám phủ
Ngọn đài Vương Sở mây mờ xa,
Ngời ngời trăng sáng soi niềm cũ
Dặc dặc người đâu, hỡi nguyệt nga?



Nguyệt Dạ Ca II

(Hồ Xuân Hương)

Hoa kì tự hề ba kì thi
Hà vi thường hề vân vi y
Diệc kí cấu chỉ hề ngã tâm tắc di
Ngữ hạt kí hề thê trì
Sầu lưu Tương thủy thính
Muộn áp Thục sơn đê
Nhật nguyệt hề vô căn hề
Tình chi sở chung
Bất tri kì kì

Đào Thái Tôn dịch nghĩa:

Hoa là chữ chừ, nhụy là thơ
Dáng làm xiêm chừ, mây làm áo
Cũng là gặp nhau chừ, lòng ta thảnh thơi
Lời sao đà chừ chậm trễ
Nghe sầu trôi trên sông Tương
Nén nỗi buồn dưới núi Thục
Tháng ngày không gốc rễ chừ
Nơi tình hội tụ
Biết hẹn khi nào

Bản dịch thơ(LNN@vietkiem.com)


Hoa làm chữ, nhụy làm thơ
Sông xiêm y gấm, mây tơ lụa vàng
Giấc mơ hội ngộ lâng lâng
Ai xui lỡ nhịp, ai giăng cung sầu ?
Dòng Tương buồn chở về đâu
Hay chăng núi Thục thương đau nén lòng,
Tháng ngày tiếp nối mênh mông
Trùng phùng luống hạ thu đông xuân nào ?
 
C

CNN

Cao cấp
14/3/03
506
2
0
ĐH KTQD

Còn bài này nữa, một bài từ dịu dàng:

Thuật ý kiêm trình hữu nhân mai sơn phủ

Hoa phiêu phiêu,
Mộc tiêu tiêu,
Ngã mộng hương tình các tịch liêu,
Khả cảm thị xuân tiêu.

Lộc ao ao,
Nhạn ngao ngao,
Hoan hảo tương kỳ tài nhất triêu,
Bất tận ngã tâm miêu.

Giang bát bát,
Thủy hoạt hoạt,
Ngã tư quân hoài tương khế hoát,
Lệ ngân chiêm hạ sát.

Thi tiêu tiêu,
Tâm thiết thiết,
Nồng đạm thốn tình tư lưỡng đạt,
Dạ ưng quân bút phát.

Phong ngang ngang,
Nguyệt mang mang,
Phong nguyệt không linh khách đoạn tràng,
Hà xứ thị Đằng vương.

Vân thương thương,
Thủy ương ương,
Vân thủy na kham vọng nhất trường,
Nhất trường dao vọng xúc hoài mang.

Nhật kỳ kỳ,
Dạ trì trì,
Nhật dạ thiên hoài lữ tứ bi,
Tứ bi ưng mạc ngộ giai kỳ.

Phong phi phi,
Vũ phi phi,
Phong vũ tần thôi thái bút huy,
Bút huy đô thị thi tình nhi.

Quân hữu tâm,
Ngã hữu tâm,
Mộng hồn tương luyến liễu hoa âm.

Thi đồng ngâm,
Nguyệt đồng châm,
Nhất tự sầu phân duệ,
Hà nhân noãn bán khâm.

Mạc đàn ly khúc oán tri âm,
Trực tu tri thử dao cầm,
Ưng bất hận ngâm thán cổ kim.

Quân hà kỳ,
Ngã hà kỳ,
Lữ đình lai đắc lưỡng thê trì.

Minh tần phi,
Bút tần huy,
Nhất trường đô bút thiệt,
Hà xứ thị tình nhi?
Hảo bằng tâm thượng khách tương tri,
Dã ưng giao thác thử duyên đề,
Phương tâm thệ bất phụ gia kỳ.



Dịch nghĩa: (VNT@vietkiem.com)


Kể ý mình và trình bạn là Mai Sơn Phủ

Hoa bay phất phơ
Cây rung xào xạc
Giấc mộng tình cố hương của ta thật tịch liêu
Đêm xuân thật cảm động

Hươu kêu ngơ ngác
Nhạn kêu ngẩn ngơ
Cùng nhau vui vầy chỉ được một sáng nay
Sao nói hết được lòng ta

Sông trôi băng băng
Sóng cuộn nhấp nhô
Ta nhớ, chàng cũng nhớ... sao mà giống nhau
Lệ bạc đầm đìa trên áo

Thơ miên man
Lòng say đắm
Một tấm tình nồng thắm chàng biết đấy..
Nhờ chàng vung bút giùm ta

Gió mênh mang
Trăng mơ màng
Trăng gió không hay lòng ta tan nát
Đằng vương các ở chốn nao

Mây xanh xanh
Nước lấp lanh
Cứ mãi nhìn vào một vùng mây nước
Nhìn mãi vào nơi ấy... lòng nhớ miên man

Ngày đằng đẵng
Đêm lê thê
Ngày đêm nhung nhớ khiến lòng người sầu não
Lòng buồn... nhưng vẫn nhớ kỳ hẹn gặp nhau

Gió vi vu
Mưa lất phất
Mưa gió thôi thúc ta cầm bút
Cầm bút lên rồi... lại viết về tình ý đôi ta

Chàng có tình
Ta có ý
Trong mơ hồn ta quyến luyến nhau dưới bóng hoa cành liễu

Cùng ngâm thơ
Cùng thưởng nguyêt
Từ khi cùng chàng buồn ly biệt
Ai là người chỉ biết ấm một nửa chăn (1)

Đừng gảy điệu đàn ly biệt oán tri âm
Hãy cất cây dao cầm đi
Hiểu lòng nhau qua khúc cao sơn lưu thuỷ (2)
Đừng oán hờn than khóc chuyện cổ kim

Chàng có hẹn đâu
Ta có hẹn đâu
Mà chốn lữ đình cả hai cùng nấn ná

Trà đã pha (3)
Bút đã viết
Bút vẫn cứ viết mãi không thôi(4)
Người tình nay ở nơi nao
Tốt nhất là nên hiểu tấm lòng cao quý của nhau
Trao cho nhau mối duyên này
Tấm lòng thơm thề không phụ lời hò hẹn

Chú thích:

(1) Có lẽ Hồ Xuân Hương lấy ý từ câu "Phỉ thuý khâm hàn hà dữ cộng" trong Trường Hận ca của Bạch Cư Dị. Sau khi Dương Quý Phi chết, Đường Minh Hoàng đêm nằm trong cung một mình nhớ tới nàng... câu trên có nghĩa là tấm chăn bằng lông chim phỉ thuý bây giờ lạnh ngắt, biết đắp cùng ai...

(2) Trong bản Hán Việt không có câu nào như vậy... nhưng bản dịch nghĩa thì có... có lẽ là bản Hán in thiếu. Cao sơn, Lưu thuỷ là hai khúc đàn mà Bá Nha đã dùng Dao cầm gảy cho Chung Tử Kỳ... Nguyên lai hai khúc đàn này do Bá Nha sáng tác, đặt tên như vậy nhưng chưa ai biết... Khi đàn khúc đầu, Tử Kỳ nghe xong cười nói: "Tuyệt thay... ý chí cao vút... ý tại cao sơn"... Đến khúc thứ hai Tử Kỳ lại nói: "Tuyệt thay cảnh bao la sông nước... ý tại lưu thuỷ"... Đây chính là điển tích của hai chữ "tri âm"...

(3) Chữ minh đúng ra phải là chữ mính mới có nghĩa là chè, lá chè non...

(4) Câu này quả thực rất khó dịch... nhất là hai chữ "nhất trường"... giống tên hồi truyện YTDLK: Kỳ mưu bí kế mộng nhất trường... lấy từ ý "nhất trường xuân mộng" - một giấc mộng xuân kéo dài mãi mà người không tỉnh...
 
fooly_kid

fooly_kid

Guest
23/5/04
63
0
0
Tha'i Nguye^n
KHÔNG ĐỀ

Rất có thể em chỉ là ngọn cỏ
Cỏ hoang tàn gió khát gọi trời mưa
anh say đắm phía chân trời rát bỏng
Mắt phiêu diêu nào biết đợi chờ
Hãy cứ chạy suốt đời theo lửa
Cứ đi tim những khát vọng xa xôi
Sẽ có lúc mắt anh thành giọt nuớc
đậu yên lành trên ngọn cỏ non tuơi
 
H

hongminh

Guest
11/2/04
51
0
0
113
Hà Nội
www.mylinh.info
Chạy trốn tình yêu
-Nguyễn Trung Kiên-

Con van xin người - thần Vệ nữ!
Tha cho con kẻ chạy trốn tình yêu
Bởi tình yêu rối rắm trăm điều
Con không thể biết đâu là sự thật

Con chạy trốn người đã yêu con nhất
Trao cho con tất thảy sự dại khờ
Để từng đêm trong những giấc mơ
Con tội lỗi khóc thầm cho số phận

Thời gian ơi trôi đi chầm chậm
Cho con yên những giây phút không tình
Cho con tường, sáng suốt anh minh
Cho con hiểu đâu là chân lý
Cho con qua khỏi cơn mộng mị
Sâu sắc hơn và nhân ái nhiều hơn
Ai tương tri mới rõ nguồn cơn
Hoa tình yêu phải nuôi bằng thương nhớ.
 

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA