Góc buồn !

  • Thread starter Doremon0321
  • Ngày gửi

???

  • Góc buồn

    Bình chọn: 0 0.0%
  • Doremon

    Bình chọn: 0 0.0%

  • Số thành viên bình chọn
    0
S

SweetNovember

Guest
To Doremon: Em thấy góp ý của bác PAT cũng "đáng xem xét" chị há. Em có 1 câu chuyện nữa tặng chị đây:

NẾU MUỐN LI HÔN, HÃY BẾ EM RA KHỎI CUỘC ĐỜI ANH!

Vào ngày cưới của tôi, tôi đã ôm vợ trên đôi tay của mình. Xe đưa dâu dừng tại trước tổ uyên ương của chúng tôi. Đám bạn thân của tôi nhất quyết bắt tôi phải đưa nàng ra khỏi xe trên đôi tay của mình. Do vậy, tôi đã bế nàng vào nhà. Lúc đó, nàng là một cô dâu tròn trĩnh và e thẹn, còn tôi là một chú rể rất sung sức và tràn trề hạnh phúc.

Nhưng đó là cảnh của mười năm trước. Những chuỗi ngày sau đó cũng giản dị như một cốc nước tinh khiết: chúng tôi có con, tôi bước vào thương trường và cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Khi của cải trong gia đình chúng tôi mỗi lúc một nhiều hơn cũng là lúc tình cảm giữa hai chúng tôi suy giảm dần.

Vợ tôi là một công chức nhà nước. Mỗi sáng chúng tôi cùng ra khỏi nhà với nhau và hầu như về nhà cùng một lúc. Con chúng tôi thì học tại một trường nội trú. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi nhìn bề ngoài hạnh phúc đến nỗi nhiều người phải ganh tị. Nhưng thật ra cuộc sống yên ấm đó gần như bị xáo trộn bởi những đổi thay không ngờ...

Dew đã bước vào cuộc đời tôi.

Đó là một ngày đầy nắng. Tôi đứng trước một ban công rộng lớn. Dew ôm vòng sau lưng tôi. Con tim tôi, một lần nữa, lại đắm chìm trong dòng suối yêu đương cùng nàng. Đây là căn hộ tôi mua cho cô ấy.

Dew nói: “Anh là mẫu đàn ông có sức cuốn hút với đàn bà nhiều nhất”. Câu nói của Dew đột nhiên nhắc tôi nhớ đến vợ mình. Hồi chúng tôi mới cưới, nàng nói: "Mẫu đàn ông như anh, khi thành đạt sẽ rất quyến rũ với phụ nữ". Nghĩ đến lời nói đó của vợ mình, tôi thoáng do dự. Tôi hiểu mình đang phản bội lại nàng. Nhưng tôi đã không thể cưỡng lại chính mình.

Kéo tay Dew sang một bên, tôi nói: “Em đi mua mấy món đồ nội thất nhé? Anh có vài việc phải làm ở công ty”. Hiển nhiên là nàng thất vọng rồi bởi vì tôi đã hứa sẽ cùng đi với nàng. Ngay lúc ấy, ý nghĩ phải ly hôn xuất hiện trong tâm trí tôi mặc dù trước đây ly hôn là một điều tưởng chừng không thể.

Nhưng tôi nhận ra khó mà mở lời với vợ về chuyện này. Cho dù tôi có đề cập nó một cách nhẹ nhàng đến đâu chăng nữa, cô ấy chắc chắn sẽ bị tổn thương sâu sắc.

Công bằng mà nói, cô ấy là một người vợ tốt. Tối nào, cô ấy cũng bận rộn chuẩn bị bữa ăn tối, trong khi tôi ngồi phía trước màn ảnh TV. Bữa ăn tối thường xong sớm. Sau đó, chúng tôi cùng xem TV. Không thì, tôi lại thơ thẩn bên máy tính, mường tượng thân thể của Dew. Đó là cách tôi thư giãn.

Một ngày nọ, tôi nửa đùa nửa thật nói với vợ tôi, “Giả dụ chúng ta phải ly hôn, em sẽ làm gì?”. Cô ấy nhìn chằm chặp tôi phải đến vài giây mà không nói lời nào. Hiển nhiên cô ấy tin rằng ly hôn là một cái gì rất xa vời với cô ấy. Tôi không hình dung được vợ tôi sẽ phản ứng thế nào một khi biết rằng tôi đang nói nghiêm túc về chuyện đó.

Luc vợ tôi bước vào phòng làm việc của tôi ở công ty thì Dew cũng vừa bước ra. Hầu như tất cả nhân viên ở văn phòng tôi đều nhìn vợ tôi với ánh mắt ra chiều thông cảm và cố giấu giếm chút gì đó khi nói chuyện với nàng. Vợ tôi dường như có nghe phong phanh vài lời bóng gió. Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng với đám nhân viên, nhưng tôi đọc được nỗi đau trong đôi mắt ấy.

Một lần nữa, Dew lại nói với tôi: "Ninh, anh ly dị cô ấy đi? Rồi chúng mình sẽ cùng chung sống với nhau”. Tôi gật đầu. Tôi biết mình không thể chần chừ thêm được nữa.

Khi vợ tôi dọn ra bàn chiếc dĩa cuối cùng, tôi nắm lấy tay cô áy. “Anh có điều này muốn nói với em”, tôi nói. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn.

Tôi lại nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt nàng. Đột nhiên, tôi không biết phải mở miệng như thế nào. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đang suy nghĩ thôi. “Anh muốn ly hôn”. Cuối cùng thì tôi cũng đặt vấn đề hết sức nặng nề này một cách thật nhẹ nhàng.

Cô ấy tỏ ra không khó chịu lắm với lời tôi nói mà chỉ hỏi nhỏ “Tại sao?”. “Anh nói thật đấy”, tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Cái gọi là câu trả lời của tôi đã khiến cô ta giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi “Anh không phải là đàn ông!”.

Đêm đó, chúng tôi không nói chuyện với nhau. Cô ấy khóc lóc. Tôi hiểu cô ấy muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó đưa ra được câu trả lời thỏa đáng bởi vì trái tim tôi đã nghiêng về Dew.

Trong tâm trạng tội lỗi tột cùng, tôi thảo đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần trong công ty tôi. Nhìn lướt qua tờ đơn, cô ấy xé nó ra từng mảnh. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói. Người phụ nữ chung sống với tôi suốt mười năm nay bỗng trở nên xa lạ chỉ trong một ngày. Nhưng, tôi không thể rút lại những lời đã nói.

Cuối cùng, điều tôi mong đợi đã đến. Cô ấy òa khóc trước mặt tôi. Tiếng khóc của cô ấy thực sự là liều thuốc an thần cho tôi. Ý định ly hôn dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ đây dường như càng trở nên rõ rệt và mạnh mẽ.

Trời khuya, tôi về nhà sau tiệc chiêu đãi khách hàng. Tôi nhìn thấy vợ tôi đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nửa đêm, tỉnh giấc, tôi thấy cô ấy vẫn ngồi viết. Tôi trở mình và ngủ tiếp.

Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ.

Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: “Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?”.

Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: “Anh còn nhớ”.

“Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em ra vào ngày chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng”. Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.

Tôi kể cho Dew nghe về điều kiện ly hôn của vợ mình. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. “Cho dù cô ta có đưa ra mánh khóe gì chăng nữa, thì vẫn phải đối mặt với kết cục ly hôn mà thôi”, cô ấy nói một cách khinh bỉ. Lời nói đó của Dew ít nhiều khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi: “Cha đang ôm mẹ trên tay”. Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay”. Tôi gật đầu và cảm thấy chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt, còn tôi lái xe đến công ty.

Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng. Tôi nhận ra rằng đã lâu lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng.

Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe".

Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm của mình. Những tơ tưởng về Dew trở nên mờ nhạt dần.

Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn.

Nhưng tôi không nói với Dew về điều này. Tôi cảm thấy bế cô ấy dễ dàng hơn. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không còn khó nữa”.

Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài, “Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi”. Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy.

Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến "Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi" - nó nói. Đối với nó, hình như nhìn thấy cha bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ thay đổi quyết định vào phút chót.

Tôi ôm cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.

Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã lên trường. Vợ tôi bảo: “Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói: "Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi".

Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi ý. Tôi bước lên tàu. Dew ra mở cửa. Tôi nói với cô ấy: “Xin lỗi, Dew, anh không thể ly hôn. Anh nói thật đấy”.

Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi. Sau đó, Dew sờ trán tôi. “Anh không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay cô ấy ra. “Dew, anh xin lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ tẻ nhạt vì cô ấy và anh không nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và cô ấy không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng bởi anh đưa cô ấy về nhà, bởi cô ấy đã sinh cho anh một đứa con, nên anh phải giữ cô ấy đến suốt đời. Vì vậy anh phải nói xin lỗi với em”.

Dew như choàng tỉnh. Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và khóc nức nở. Tôi xuống cầu thang và lái xe đến thẳng công ty.

Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết “Anh sẽ bế em ra, vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già”.

Có thể chị và mọi người đã đọc câu chuyện này rồi nhưng em vẫn muốn chia sẻ lần nữa với chị. Cuộc sống sẽ thay đổi khi chúng ta thay đổi!
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
B

blueremembrance

Trung cấp
Mọi người hay nói kế toán khô khan, riêng mình lại chẳng thấy kế toán khô khan chút nào cả.
Thực ra, con người có nhiều " khuôn mặt" lắm. Vấn đề là bạn có biết dùng "khuôn mặt" đó cho đúng hoàn cảnh hay không thôi.Ở công ty, bạn là một người khác. Về với gia đình, bạn lại là một người khác. Thế thôi! Cũng như bạn "khô khan" voi chứng từ, hoá đơn, con số trong giờ làm việc nhưng ra khỏi cơ quan, bạn lại ùa vào dòng người tấp nập, lo toan và tính toán cho những thứ lo toan rất đời thường. Và hiển nhiên bạn cũng phải có những ước mơ, những sở thích cho riêng mình phải không?
Cũng như mình vậy. Ở cơ quan, nhất la cuối tháng, mình trở nên ít nói, cáu gắt và lạnh lùng. Kiểm tra xem hoá đơn này có hợp lệ không, hoá đơn kia có hợp lệ không....Nhưng sau tất cả những thứ đó, mình lại trở nên hiền lành, ngồi thu mình ở một góc cà phê nghe nhạc Trịnh và...nhớ về Anh.
Mình đã từng đổ vỡ trong tình yêu, nhưng không có nghĩa là mình mất niềm tin vào tình yêu. Trái lại, sự đổ vỡ làm cho mình trưởng thành để nhận ra ai cần cho mình, ai không cần cho mình hơn.
Bạn bè mình bảo mình lãng mạn, hâm hâm....Khi mình yêu một người ở xa tít 12000 km.Một năm mình và anh ở bên nhau đươc 1 tháng duy nhất. Còn lại là để ...nhớ về nhau mà thôi. Những chiều thứ 7, những dịp lễ tết, mình cũng thây tủi thân lắm, cũng tự hỏi tại sao phải đi yêu một người ở xa như vậy. Nhưng mình hiểu được tình yêu của Anh dành cho mình. Anh là người ngang bướng, cuộc sống tự lập từ bé làm anh trở nên lạnh lùng va không bao giờ biết gục ngã. Ấy thế mà người đàn ông đó lại biết khóc khi thấy công việc của mình vất vả, hay phải đi công tác thưòng xuyên vì Anh không biết làm gì giúp mình cả.
Cứ như thế, niềm tin vào tình yêu của hai đứa giúp mình và anh ngày càng trở nên gần gũi và thương yêu nhau hơn. Và đó là điều giúp mình đứng vững ở cuộc sống này.
Thế nên mình muốn nói rằng: Đừng bao giờ chỉ nhìn vào mặt trái của cuộc sống. Mọi thứ đều có lối thoát. Vấn đề là phải có niềm tin va nghị lực mà thôi. Bởi: " Cuộc sống nảy sinh từ cái chết, hạnh phúc hiện hình trong những gian khổ hi sinh. Ở đời không có những đường cùng, chỉ có những ranh giới. Điều quan trọng là lam sao có đủ sức mạnh để vược qua những ranh giới đó"
Xin chúc mọi người luôn có đủ sức mạnh để vượt qua những ranh giới!
 
M

meongokhongyeu1983

Guest
18/3/06
1
0
0
Ha Noi
Bình Chọn Chứ.

Tôi quan niệm niềm vui và nỗi buồn đã tạo nên cuộc sống vì thế ai cũng có những lúc vui cũng có khi buồn.Khi ở công ty chúng ta làm việc nỗi buồn đó không tồn tại nhưng khi chúng ta đối diện với chính mình nỗi buồn đó lại tìm đến.Điều quan trọng chúng ta biết giấu nỗi buồn đó để cuộc sống thú vị hơn.

Cười nhiều có phải vui đâu
Cười để cho quên những nỗi sầu
Vì muốn cho đời thêm ý vị
Tội gì bộc lộ những niềm đau.


Để hiểu được một con người khó lắm bạn à.Lòng người còn sâu hơn lòng biển.Hãy học cách thông cảm hơn là cố gắng hiểu một ai đó.:bigok:
 
H

H5N1

Guest
10/1/06
13
0
0
54
Ninh Bình
Doremon0321 nói:
SN ơi ! Chúa oi! " Họ" toàn đểu thế hả em ? Sao chưa thấy cô bé đó đi tìm một " anh kế toán " nhỉ? Hy vọng lắm thay .... !!! hy vọng rằng ........ !!!
Không biết sao SN và SG nhỉ ???

:wall: :wall:
Doremon Nói vậy là sao? :wall: Đàn ông tử tế nhiều lắm đó.
Mà cái đó đâu thể gọi là đểu. Vì cái đó chỉ là bản tính của đàn ông khi thượng đế sinh ra họ đã thế rồi. Còn không làm như thế thì đích thị là xăng pha nhớt rồi:dance2:
 
S

SweetNovember

Guest
H5N1 nói:
Doremon Nói vậy là sao? :wall: Đàn ông tử tế nhiều lắm đó.
Mà cái đó đâu thể gọi là đểu. Vì cái đó chỉ là bản tính của đàn ông khi thượng đế sinh ra họ đã thế rồi. Còn không làm như thế thì đích thị là xăng pha nhớt rồi:dance2:
Nhất trí! Thế "xăng pha nhớt" là phải đi như thế này :dance2: à?
 
P

Phuongnam

Guest
13/3/06
10
0
0
Phuongbac
H5N1 nói:
Doremon Nói vậy là sao? :wall: Đàn ông tử tế nhiều lắm đó.
Mà cái đó đâu thể gọi là đểu. Vì cái đó chỉ là bản tính của đàn ông khi thượng đế sinh ra họ đã thế rồi. Còn không làm như thế thì đích thị là xăng pha nhớt rồi:dance2:

Đúng là đại dịch rồi. Đối với chị em chúng tôi thế là đểu đó H5N1 ạ. Vậy mà bác PAT nói là còn nhiều gentlement lắm! Gentlement như thế thì
xinnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn !!!!! Bác PATnhỉ ?
:wall:
 
Sửa lần cuối:
P

Phuongnam

Guest
13/3/06
10
0
0
Phuongbac
Phuongnam nói:
Đúng là đại dịch rồi. Đối với chị em chúng tôi thế là đểu đó H5N1 ạ. Vậy mà bác PAT nói là còn nhiều gentlement lắm! Gentlement như thế thì
xinnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn !!!!! Bác PATnhỉ ?
:wall:


Nếu như vậy phải nói là : ý trời.... Thiện tai.. thiện tai..... nhỉ ??
 
H

H5N1

Guest
10/1/06
13
0
0
54
Ninh Bình
SweetNovember nói:
Nhất trí! Thế "xăng pha nhớt" là phải đi như thế này :dance2: à?
Không phải xăng pha nhớt thì :dance2: đâu. Vì tiện thì phang bừa vô thui:sorry:
 
H

H5N1

Guest
10/1/06
13
0
0
54
Ninh Bình
Phuongnam nói:
Đúng là đại dịch rồi. Đối với chị em chúng tôi thế là đểu đó H5N1 ạ. Vậy mà bác PAT nói là còn nhiều gentlement lắm! Gentlement như thế thì
xinnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn !!!!! Bác PATnhỉ ?
:wall:
Đúng là đểu thì đểu thiệt:sorry:. Nhưng không làm gì thì .....:wall: còn hơn.
 
H

H5N1

Guest
10/1/06
13
0
0
54
Ninh Bình
Doremon0321 nói:
Chiền nay, lại cuối tuần, tạm chia tay với sổ sách, với bạc tiền... tôi trở về nhà lòng nặng trĩu những lo toan.. Đêm nay, đêm cuối tuần, bên mâm cơm nguội lạnh cũng chỉ có mấy mẹ con tôi ngồi với nhau.. Anh cũng là dân kt, chiều nay như những chiều khác.. anh lại đi... đi ..đi và chỉ trở về khi thời gian đã điểm sang một ngày mới... Anh đi mà không hề nói với tôi lấy một lời.. . và như một thói quen tôi không nấu cơm phần anh cho những ngày cuối tuần như thế. Một gia đình đấm ấm ngày nào dần dần không còn được ăn cơm cùng với nhau nữa, bữa cơm sao trở nên nhạt nhẽo...!

Như một thói quen nghề nghiệp,tôi lại giở sổ ra ghi chép" Hôm nay anh nợ em thêm một đêm cuối tuần ",

Doremon
Bạn cũng nên thông cảm cho ông xã đi. Vì ổng đã đi theo một qui luật thì không phải báo cáo là đúng thôi. Mà đàn ông bao giờ chả ham vui. Bạn rủ đi nhậu là đi ngay thôi mà. Nhưng mình khuyên bạn là khi ông đi về bạn nên vui vẻ. Chỉ cần vài lần như thế là ông ấy chột dạ ngay. Còn ông ấy nhậu sỉn về mà bạn càu nhàu thì ông ấy càng đi dữ hơn .
 
T

Trangchieu

Guest
20/3/06
0
0
0
HN
H5N1 nói:
Bạn cũng nên thông cảm cho ông xã đi. Vì ổng đã đi theo một qui luật thì không phải báo cáo là đúng thôi. Mà đàn ông bao giờ chả ham vui. Bạn rủ đi nhậu là đi ngay thôi mà. Nhưng mình khuyên bạn là khi ông đi về bạn nên vui vẻ. Chỉ cần vài lần như thế là ông ấy chột dạ ngay. Còn ông ấy nhậu sỉn về mà bạn càu nhàu thì ông ấy càng đi dữ hơn .

Thế nào là đúng ?, thế nào là sai ? , ở đây thiết nghĩ H5N1 có thiên vị chăng khi nói như vậy . Tôi chưa lập gia đình, chưa sống trong cuộc sống gia đình một ngày nào cả, nhưng nếu sau này chồng tôi cũng đi theo một quy luật và chẳng thèm nói với tôi một lời như vậy, tôi sẽ buồn lắm. Vì tôi nghĩ sống với nhau thì nên tôn trọng lẫn nhau, nên tôn trọng nhau từ những việc nhỏ nhất thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn. Tôi đọc trong nỗi lòng của Doremon, sâu xa hơn nữa là một điều gì đó uẩn khúc " chưa thể nói " ra được, chứ không chỉ đơn thuần là chuyện chồng ham vui đi nhậu mà thôi. Tôi thấy dường như Doremon đang tồn tại chứ không phải là đang sống. Nhưng biết làm sao được đây hả Doremon, bạn có nỗi lòng của bạn nhưng bạn vẫn hạnh phúc đó Doremon à, bạn hạnh phúc vì bên bạn còn có các con của bạn. Bạn không cô đơn như Trăng chiều đâu. Trăng chiều sợ rằng cuộc sống sau này của mình sẽ " đơn độc " ghê lắm. Bạn vẫn là người hạnh phúc đó !
 
H

H5N1

Guest
10/1/06
13
0
0
54
Ninh Bình
Trangchieu nói:
Thế nào là đúng ?, thế nào là sai ? , ở đây thiết nghĩ H5N1 có thiên vị chăng khi nói như vậy . Tôi chưa lập gia đình, chưa sống trong cuộc sống gia đình một ngày nào cả, nhưng nếu sau này chồng tôi cũng đi theo một quy luật và chẳng thèm nói với tôi một lời như vậy, tôi sẽ buồn lắm. Vì tôi nghĩ sống với nhau thì nên tôn trọng lẫn nhau, nên tôn trọng nhau từ những việc nhỏ nhất thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng hơn. Tôi đọc trong nỗi lòng của Doremon, sâu xa hơn nữa là một điều gì đó uẩn khúc " chưa thể nói " ra được, chứ không chỉ đơn thuần là chuyện chồng ham vui đi nhậu mà thôi. Tôi thấy dường như Doremon đang tồn tại chứ không phải là đang sống. Nhưng biết làm sao được đây hả Doremon, bạn có nỗi lòng của bạn nhưng bạn vẫn hạnh phúc đó Doremon à, bạn hạnh phúc vì bên bạn còn có các con của bạn. Bạn không cô đơn như Trăng chiều đâu. Trăng chiều sợ rằng cuộc sống sau này của mình sẽ " đơn độc " ghê lắm. Bạn vẫn là người hạnh phúc đó !
Mình cũng biết nỗi buồn của DOEREMON lắm chứ. Nhưng nếu còn chịu đựng được thì không nên trách. Mà tốt nhất DOEREMON cứ nói thẳng với ông xã không đến lúc tới giới hạn rồi thì...Nhiều khi đàn ông vô tư lắm:wall:
 
T

toilatoi

Guest
13/10/05
53
0
0
thien dang
H5N1 nói:
Mình cũng biết nỗi buồn của DOEREMON lắm chứ. Nhưng nếu còn chịu đựng được thì không nên trách. Mà tốt nhất DOEREMON cứ nói thẳng với ông xã không đến lúc tới giới hạn rồi thì...Nhiều khi đàn ông vô tư lắm:wall:
Không phải chuyện gì cũng có thể nói thẳng ra đc đâu.Có nhiều cái muốn nói mà ko nói ra được."Đàn ông vô tư lắm " thành ra vô tâm mà vô tâm lắm thành ích kỉ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.Nói " đàn ông vô tư"là có ý nói trách người khác và có ý nói hãy hiểu và thông cảm cho họ.Phụ nữ hiểu và thông cảm cho họ thế ai sẽ hiểu và thông cảm cho phụ nữ?Trươcs khi trách người khác hãy nhìn lại mình."Tiên trách kỷ hậu trách nhân"
 
Dungphan

Dungphan

Trung cấp
6/7/05
82
1
0
41
HCM
Doremon0321 nói:
Chiền nay, lại cuối tuần, tạm chia tay với sổ sách, với bạc tiền... tôi trở về nhà lòng nặng trĩu những lo toan.. Đêm nay, đêm cuối tuần, bên mâm cơm nguội lạnh cũng chỉ có mấy mẹ con tôi ngồi với nhau.. Anh cũng là dân kt, chiều nay như những chiều khác.. anh lại đi... đi ..đi và chỉ trở về khi thời gian đã điểm sang một ngày mới... Anh đi mà không hề nói với tôi lấy một lời.. . và như một thói quen tôi không nấu cơm phần anh cho những ngày cuối tuần như thế. Một gia đình đấm ấm ngày nào dần dần không còn được ăn cơm cùng với nhau nữa, bữa cơm sao trở nên nhạt nhẽo...!

Như một thói quen nghề nghiệp,tôi lại giở sổ ra ghi chép" Hôm nay anh nợ em thêm một đêm cuối tuần ",

Doremon
Em là em khoái đọc Doremon lắm ạ và cũng hay bị người khác gọi là Doremon lắm ấy ạ (lí do thì chắc những-người-đã-từng-gặp-em đều biết cả rùi đấy :p ạ.
Rồi một ngày đôi chân kia sẽ mỏi và sẽ dừng lại, lúc ấy chắc quyển sổ chị ghi Nợ với anh không còn chỗ ghi nữa, mà lúc ấy chị cũng không cần đến nó nữa.Tặng chị yêu bài này nhá.

Thư gửi vợ: Khi anh là Doanh nhân
Em yêu!
Khi anh là doanh nhân! Gia đình chúng ta vui vầy, hạnh phúc. Mỗi buổi sáng thức dậy, anh đưa con đến trường, rước em tới công sở bằng xe hơi. Khi anh là doanh nhân! Em không còn hoảng hốt trước những khoản chi tiêu bất ngờ nào đó. Nhận một tấm thiệp hồng em không phải tần ngần với tủ quần áo nghèo nàn như ngày nào. Khi anh là doanh nhân! Chúng mình có thể giúp đỡ chia sẻ với những người thân mà không phải tính toán chi li.
Khi anh là doanh nhân! Anh có được cảm giác hạnh phúc tuyệt vời, đó là lúc hàng trăm công nhân của anh vui mừng nhận lương, lĩnh thưởng! Và em biết không, khi là doanh nhân, anh luôn an lòng bởi được thấy nụ cười rạng rỡ, mãn nguyện, tin yêu của cha mẹ hai bên gia đình.
Nhưng em yêu ơi! Khi anh là doanh nhân, anh hiếm có được giây phút thảnh thơi bên em và các con trong công viên hay trên bãi biển. Giấc ngủ đêm với anh chẳng bao giờ trọn vẹn. Có biết bao điều cần sắp đặt cho ngày mai, cho những chuyến đi, những hợp đồng và đôi khi cả những toan tính. Lúc anh là doanh nhân, anh mải mê nâng ly chúc tụng bạn hàng mà quên mất lời chúc giản dị cho em trong đêm qua - đêm sinh nhật vợ anh! Anh ngớ ngẩn như gà cồ mắc tóc trước cổng trường con học vì quên hỏi em con mình lớp A hay B, cô giáo tên gì? Và em yêu ơi, đã có lúc anh cuống quýt hôn bờ mi đẫm lệ rồi lại chìm vào giấc ngủ mệt mỏi. Trong cơn mơ anh chợt nhớ lời hứa tối nay đưa em đến nơi xưa lần đầu gặp gỡ để kỷ niệm ngày cưới của chúng mình. Anh cắc cớ cô thư ký nhớ "nhắc bài" cho anh mọi việc, sao tự dưng quên mỗi chuyện này?
Xin em đừng cố chấp mỗi lần anh lỗi hẹn, bởi anh nào muốn thế bao giờ. Là vợ của một doanh nhân, đừng hờn lẫy khi có lời ra tiếng vào gì đó. Em có biết chăng, áp lực của hai chữ "doanh nhân" nhiều khi quá nặng nề. Lúc này đây khi anh là ngườithành đạt,người ta bảo đó là điển hình của mẫu doanh nhân thành công bằng năng lực và chữ "tín". Rất có thểmai trắng tay, phá sản, thiên hạ gọi anh - kẻ bội tín gạt lừa. Em hãy hiểu cuộc đời là ẩn số, thương trường này nghiệt ngã lắm em ơi! Chồng em không phải siêu nhân hay thần thánh để thoát thân mọi cạm bẫy ở đời.
Nhưng em biết không, dẫu bước đường kinh doanh có muôn ngàn khó khăn hay thử thách, bất trắc hay rủi ro, thành hay bại- anh luôn vững tin để chấp nhận và vươn lên trong sự nghiệp mà anh đã chọn. Cuộc sống đổi thay, xã hội hôm nay cần rất nhiều "người lính" như bọn anh. Mặt trận giờ đây không phải là tiếng súng mà là quản trị, là công nghệ, là tri thức của loài người. Bản lĩnh của anh tính bằng sự nhạy bén, khôn ngoan, khả năng chinh phục thương trường.
Em yêu ơi! Khi em đã nhận lời là vợ anh, vợ của một doanh nhân, em phải biết kiêu hãnh hi sinh và san sẻ. Xin em đừng là cô Tấm nhỏ hiền lành, anh chẳng mong em nép mình bên khung cửi. Mà cần em như điểm tựa cuộc đời!
(Nguồn Báo Doanh nhân)

:inlove:
 
H

H5N1

Guest
10/1/06
13
0
0
54
Ninh Bình
toilatoi nói:
Không phải chuyện gì cũng có thể nói thẳng ra đc đâu.Có nhiều cái muốn nói mà ko nói ra được."Đàn ông vô tư lắm " thành ra vô tâm mà vô tâm lắm thành ích kỉ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.Nói " đàn ông vô tư"là có ý nói trách người khác và có ý nói hãy hiểu và thông cảm cho họ.Phụ nữ hiểu và thông cảm cho họ thế ai sẽ hiểu và thông cảm cho phụ nữ?Trươcs khi trách người khác hãy nhìn lại mình."Tiên trách kỷ hậu trách nhân"
Em nên đọc Cái này đi hiểu đàn ông liền:cool2: không hiểu thì ....:wall:
 
D

Doremon0321

Guest
17/3/06
0
0
0
Chân trời
Cuộc sống nào đâu đơn giản như mình hy vọng. Cuộc sống gia đình lại càng rắc rối hơn mình nghĩ. Tôi biết điều ấy lắm chứ. Trải qua nhiều năm chung sống, tôi ý thưc được rằng, cuộc sống hôn nhân có thể ví von như là hai nữa của mặt trăng ghép lại. Mà Trăng thì khi tròn, khi khuyết, khi tỏ, khi mờ... Tình yêu hôn nhân cũng vậy ( ít ra theo bản thân tôi là vậy).
Nhưng thật sự giữa chúng tôi còn tình yêu không ? Đó là điều làm tôi suy nghĩ hoài, nghĩ mãi. Khi yêu người ta thế nào nhỉ ? Dĩ nhiên là hết lòng vì người mình yêu thương! Vậy mà đã bao năm nay, khi khỏe mạnh cũng như khi đau yếu, mọi chuyện chỉ có mình tôi lo toan. Con ốm đau mình tôi một bóng. Nếu có hỏi đến anh thì chỉ chuốc lấy vào thân những lời nói cằn nhằn. Đã bao năm nay anh coi tôi như là người giúp việc của anh vậy, anh có thể đi sớm về muộn, còn tôi thì nhất định là không ( Nhiều lúc đi chơi cùng hội, tôi phải nói dối là đi tiếp khách, đi thăm bà con ). Cuộc sống vật chất của chúng tôi không đến nỗi nào nhưng đời sống tinh thần thì " lạnh " lắm. Chúng tôi ngày một xa nhau thêm, thời gian anh và tôi dành cho nhau hầu như không có. Chúng tôi xa lạ với nhau ngay trong chính ngôi nhà của mình. Dần dần chúng tôi ngại nói chuyện với nhau, chỉ đôi ba câu qua lại là cảm thấy " nóng mặt" lên rồi. Các con tôi đã lớn , ít nhiều chúng hiểu được những xung đột của cha mẹ, chính vì thế tôi đã chọn cách im lặng để tránh cho các con bị tổn thương. Tôi không biết sẽ phải thế này đến bao giờ chỉ biết rằng tôi đang dần kiệt sức ....Tôi cũng đã cố gắng " hâm nóng " lại tình cảm của chúng tôi ngày xưa yêu nhau, tôi cũng cố gắng kéo anh ấy về lại với gia đình bằng nhiều cách khác nhau ( dân kế toán mà .. tính kỹ lắm .. !!) nhưng hình như ma lực của cuộc sống ngoài kia mạnh hơn nên vẫn chưa thay đổi gì được. Nhiều đêm tôi hầu như thức trắng để xem lại bản thân mình, xem mình đã sai ở đâu? phạm lỗi gì? mà " tình yêu" của chúng tôi lại " xuống dốc" như vậy... Nghĩ mãi ... tôi vẫn chưa hiểu mình đã sai ở đâu. Một lần tôi " điên tiết " hỏi thẳng anh tôi đã sai ở đâu .. anh chỉ đáp vỏn vện 3 chữ " Em không sai "

Các bạn tôi bảo " Đàn ông là vậy đó .. ích kỷ " !!
 
B

blueremembrance

Trung cấp
Doremon0321 nói:
Cuộc sống nào đâu đơn giản như mình hy vọng. Cuộc sống gia đình lại càng rắc rối hơn mình nghĩ. Tôi biết điều ấy lắm chứ. Trải qua nhiều năm chung sống, tôi ý thưc được rằng, cuộc sống hôn nhân có thể ví von như là hai nữa của mặt trăng ghép lại. Mà Trăng thì khi tròn, khi khuyết, khi tỏ, khi mờ... Tình yêu hôn nhân cũng vậy ( ít ra theo bản thân tôi là vậy).
Nhưng thật sự giữa chúng tôi còn tình yêu không ? Đó là điều làm tôi suy nghĩ hoài, nghĩ mãi. Khi yêu người ta thế nào nhỉ ? Dĩ nhiên là hết lòng vì người mình yêu thương! Vậy mà đã bao năm nay, khi khỏe mạnh cũng như khi đau yếu, mọi chuyện chỉ có mình tôi lo toan. Con ốm đau mình tôi một bóng. Nếu có hỏi đến anh thì chỉ chuốc lấy vào thân những lời nói cằn nhằn. Đã bao năm nay anh coi tôi như là người giúp việc của anh vậy, anh có thể đi sớm về muộn, còn tôi thì nhất định là không ( Nhiều lúc đi chơi cùng hội, tôi phải nói dối là đi tiếp khách, đi thăm bà con ). Cuộc sống vật chất của chúng tôi không đến nỗi nào nhưng đời sống tinh thần thì " lạnh " lắm. Chúng tôi ngày một xa nhau thêm, thời gian anh và tôi dành cho nhau hầu như không có. Chúng tôi xa lạ với nhau ngay trong chính ngôi nhà của mình. Dần dần chúng tôi ngại nói chuyện với nhau, chỉ đôi ba câu qua lại là cảm thấy " nóng mặt" lên rồi. Các con tôi đã lớn , ít nhiều chúng hiểu được những xung đột của cha mẹ, chính vì thế tôi đã chọn cách im lặng để tránh cho các con bị tổn thương. Tôi không biết sẽ phải thế này đến bao giờ chỉ biết rằng tôi đang dần kiệt sức ....Tôi cũng đã cố gắng " hâm nóng " lại tình cảm của chúng tôi ngày xưa yêu nhau, tôi cũng cố gắng kéo anh ấy về lại với gia đình bằng nhiều cách khác nhau ( dân kế toán mà .. tính kỹ lắm .. !!) nhưng hình như ma lực của cuộc sống ngoài kia mạnh hơn nên vẫn chưa thay đổi gì được. Nhiều đêm tôi hầu như thức trắng để xem lại bản thân mình, xem mình đã sai ở đâu? phạm lỗi gì? mà " tình yêu" của chúng tôi lại " xuống dốc" như vậy... Nghĩ mãi ... tôi vẫn chưa hiểu mình đã sai ở đâu. Một lần tôi " điên tiết " hỏi thẳng anh tôi đã sai ở đâu .. anh chỉ đáp vỏn vện 3 chữ " Em không sai "

Các bạn tôi bảo " Đàn ông là vậy đó .. ích kỷ " !!

Chị ạ!

Em phần nào hiểu được hoàn cảnh của chị tuy em chưa lập gia đình.

Dì em cũng có một cuộc sôngnhư chị bây giờ: cũng tất cả vì con và gia đình, cũng không dám nghĩ gì nhiều cho bản thân và cũng cô đơn khi đêm về.

Em chứng kiến tất cả cuộc sông của gia đình dì và nhận thấy rằng: Đàn bà hy sinh quá không tốt đâu chị ạ. Vẫn biết rằng:" Women give and forgive. Men get and forget" mà chị.Một người bạn của em đã từng than phiền với em vì chị người yêu của anh ấy...yêu anh ấy và nghe lời anh ấy quá.Anh ấy không tìm được lý do gì chính đáng để chia tay nhưng chính cách cư xử của chị ấy làm anh thấy mình mất hết cảm hứng để chinh phục và giữ gìn tình yêu, đôi lúc còn cảm thấy tình yêu thật nhàm chán.

Hãy thử "vô tâm" và "hư" một chút xem sao hả chị? Cũng thử tham gia một câu lạc bộ nào đó, làm mới mình, trẻ trung hơn và năng động hơn xem sao? Cũng thử giao cho anh nhà chị đưa đón con đi học, làm một công việc gì đó ở gia đình. Đàn bà chỉ thật sự là đàn bà nếu đánh thức được ý thức, trách nhiệm của người đàn ông thôi chị ạ!

Em chúc chị hạnh phúc. Mai luôn là một ngày mới chị ạ!
 
be_xinh

be_xinh

Guest
@Doremon:
Đọc những dòng tâm sự của chị,ko hiểu sao dù chưa có gia đình nhưng em lại thấy như có sự đồng cảm,cảm thông và em nghĩ em hiểu được cảm giác của chị.Có lẽ tại em và chị đều là phụ nữ.Em cũng từng đau khổ nhưng ko thể nói cùng ai,tâm sự với ai,chỉ bít ôm nỗi đau 1 mình.Cũng chỉ vì cái gọi là vô tư đến vô tâm,ích kỷ của người đàn ông.Em cứ chịu đựng,thông cảm,bỏ qua,tha thứ để rồi cũng đến lúc em ko thể chịu đựng được nữa,ko thể chấp nhận được nữa,đến lúc em ko còn bít đau đớn là gì,em đã mất luôn cảm giác,em chẳng còn bít em cảm thấy thế nào và muốn gì!!Em thật sự mệt mỏi!!
Mọi chuyện đã qua,em đã vui vẻ trở lại,cười nói vô tư với mọi người.Nhưng thật sự là bây giờ em rất sợ vướng vào chuyện tình cảm.Em ko đủ can đảm để thử 1 lần nữa.Em sợ mình lại bị tổn thương.Nói đến lập gia đình em lại càng thấy sợ hơn.Ko bít đến khi nào em mới cảm thấy hết sợ???
 

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA