Một chút tãn mạn cuối tuần

  • Thread starter letmyha
  • Ngày gửi
G

Giang còi

Guest
9/3/07
6
0
1
TP.HCM
Trùi ui, khiếp chưa, bắt gặp nhé, "con bé" suy nghĩ khiếp chưa, hix, thế mà trước giờ mình cứ nghĩ... "con bé" còn thơ ngây, vô tư lắm. :wall:

Phải công nhận là con bé này nó chịu khó viết dài thế, những người đa sầu đa cảm thế này thì không có thể nói là ngây thơ, vô tư được...:cool2:
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
T

thu6tudo

I have changed
24/6/06
345
3
0
Đồng Nai
Phải công nhận là con bé này nó chịu khó viết dài thế, những người đa sầu đa cảm thế này thì không có thể nói là ngây thơ, vô tư được...:cool2:
Thu6 không nghĩ mình là người đa sầu đa cảm chú Giang-còi ạ. Viết thế mà sầu cảm gì không biết nữa, nếu không nói thu6 khá là thực tế...:inlove:
To cothant: Hơn bi nhiêu tuổi mà kêu con bé này con bé nọ thế kia, mod mà spam bài hả,xí...Vô tư trong sáng thì thu6 thừa nhé, tại mod suy diễn lung tung thì có...:wall:

Cuối tuần mất rồi, chưa có ngày nào mình thấy dài như vậy,hic...Bệnh gì mà tắt cả tiếng, mà điện thoại ở đâu cứ réo inh ỏi, mình nói chuyện mà cứ như hét lên...Ngủ dậy, mong cho chóng hết ngày mà vẫn thấy nắng chói chang trên mái nhà, con phố...
Sài Gòn đang có những cơn mưa đầu mùa, lãng mạn thì chắc không mà bệnh tật, độc tố thì nhiều,hic...:wall:
Mấy hôm bệnh, chả nói được gì, miệng cứ ư ử, quả là một cực hình cho người ham nói ham tám như mình, tuy nhiên, mình cũng biết có nhiều người lại mong nghe mình nói biết bao,hì hì...Ví như đi chơi với đại ka mà tắt giọng, ra dấu là chính, mình mới ráng "hét" mấy câu xin lỗi, đại ka cười hiền lành nói" Anh không cần em trả tiền nước non gì cả, em chỉ cần nói được thôi là anh mừng lắm rồi!",hic...
Mong cho cuối tuần, mình sẽ khá hơn, làm được nhiều việc hơn...Chẳng qua lại là sự kết thúc cho một tuần mới bắt đầu, chỉ là một quy luật của tự nhiên thôi mà...:cool2: :imwithstu
 
T

thu6tudo

I have changed
24/6/06
345
3
0
Đồng Nai
Hôm nay là cuối tuần...
Mình quyết định dành 1/4 ngày tại nhà sách (sở thích mừ!). Ai dè, có người tới làm quen, hí hí...
Bỗng thấy cuộc sống có quá nhiều điều kì lạ...và thời gian cũng là một điều kì lạ, nhờ có nó, thu6 hiểu ra nhiều điều. Cuối tuần rồi, thu6 cũng làm được nhiều việc đấy chứ, chẹp chẹp...
 
letmyha

letmyha

Hư không
18/5/04
814
6
0
44
The land of the living
Tất cả đã được quyết định...

Thoáng chốc đã sang tuần mới rồi khi mà tôi chưa kịp rũ bỏ hết những gì của tuần cũ nhưng nhìn lại thời gian cũng đủ thấy rằng mình đã kịp hiểu ra tất cả và có một quyết định dứt khoát cho những gì đã ra đi.

Đã lâu rồi kể từ ngày ấy tôi đã không còn có thói quen ăn uống đúng bữa vì tôi vốn lười khi ăn một mình nên mấy hôm nay cái bao tử đã bắt đầu hành hạ tôi, nó đau làm tôi không thể ngủ được và có thể nói là tôi sắp hết chịu đựng được nữa rồi nhưng tôi lại không dám đi bác sĩ. Tôi sợ! tôi sợ sự thật phải phơi bày ra dù tôi không phải là người yếu đuối. Mà thôi giày dép còn có số nói chi đến con người. Thôi thì trời kêu ai nấy dạ vậy!

...Đêm qua, cả một đêm tôi lang thang trên mạng chỉ để đọc linh tinh, mà nhờ đọc linh tinh mà tôi phát hiện ra một điều, một sự thật khiến tôi phải cảm động và quyết định dứt khoát cho chính mình. Tôi nghĩ là tôi có thể làm được và làm được tốt. Tôi không có thói quen níu kéo lại những gì không thuộc về mình và cũng không cố tình chiếm hữu những gì mà bản thân thấy không thật cần thiết và không thật hữu ích cũng như thứ đó không mang lại sự bình yên cho mình. Còn những thứ tương tự như sự níu kéo, chẳng qua tôi muốn xem đó đã chắc là sự quyết định đúng đắn hay chưa, đó đã có chắc là sự thật hay không, đó đã có chắc là con đường đi cuối cùng, đó đã có chắc là... nhưng cuối cùng tôi cũng đã quyết định được rồi dù đã nhiều lần tôi có đưa ra quyết định nhưng tôi chắc một điều rằng lần quyết định này là lần quyết định dứt khoát và không nhân nhượng với bản thân mình và với...

... Dù biết rằng tôi sẽ rất nhớ, tôi sẽ không thể nào quên được những phút giây bình yên và hạnh phúc của thuở nào... Thật ra sự cảm nhận của tôi không bao giờ sai cả (có khi còn thừa nữa là!) nhưng đôi lúc tôi rất cố chấp nên cứ lần là mãi để đến hôm nay... tôi thấy thật sự thoải mái và không gì phải nghĩ suy với quyết định này.

Mong ai đó đừng có suy nghĩ nhiều và cố gắng sống tốt với chính bản thân mình là được.

Chúa sẽ ban phúc lành cho những ai biết yêu thương.
 
V

VanChau

Cao cấp
29/10/05
595
1
16
45
Ha Noi
www.prospace.com.vn
Hôm nay là ngày đầu tuần, thật vui khi nghe tiếng chuông điện thoại và hiện lên tên của anh, anh nhỉ? Từ lâu, một thói quen, mở máy là nhận được YM của anh, một lời động viên, một lời hỏi thăm...trong khi chưa bao giờ em biết được anh thế nào???
 
saomai1325

saomai1325

Guest
18/1/07
135
0
0
TP. Hồ Chí Minh
Hôm nay là ngày đầu tuần, thật vui khi nghe tiếng chuông điện thoại và hiện lên tên của anh, anh nhỉ? Từ lâu, một thói quen, mở máy là nhận được YM của anh, một lời động viên, một lời hỏi thăm...trong khi chưa bao giờ em biết được anh thế nào???

Cuộc sống cứ như vậy trôi đi. Mỗi bước chân lại cứ bước. tự nhiên giật mình mới biết mình đã bước sang tuổi băm rồi sao. ế chồng đến nơi rồi :freddy:
 
tho moc

tho moc

thợ lành nghề
26/6/06
206
0
16
20
HN
Cuộc sống cứ như vậy trôi đi. Mỗi bước chân lại cứ bước. tự nhiên giật mình mới biết mình đã bước sang tuổi băm rồi sao. ế chồng đến nơi rồi :freddy:

Lại thêm 1 bông hoa nữa sắp qua cái thời " khoe sắc", tre già sao chả thấy măng mọc nhỉ :angel:
:dzo:
 
Nguyet huong

Nguyet huong

Guest
Lại thêm 1 bông hoa nữa sắp qua cái thời " khoe sắc", tre già sao chả thấy măng mọc nhỉ :angel:
:dzo:
Tre chưa già anh đã vặt hết rồi thì làm đếch gì có măng để mọc! Anh thợ móc ơi
 
tho moc

tho moc

thợ lành nghề
26/6/06
206
0
16
20
HN
Tre chưa già anh đã vặt hết rồi thì làm đếch gì có măng để mọc! Anh thợ móc ơi
:inlove: thôi xong, tiếng oan ngàn năm khó rửa, :dzo:
(Hình như có 1 " cây tre " mình chưa biết)
 
letmyha

letmyha

Hư không
18/5/04
814
6
0
44
The land of the living
Hôn nhân là gì???!!!

Hôn nhân không phải là một khúc tình ca, không phải là một cuộc gặp gỡ cuối tuần kéo dài cả mấy chục năm, không phải là một cuộc ve vãn suốt đời, mà là một cuộc sống chung.

Người nào thích ve vãn thì cẩn có sự thay đổi, còn người nào muốn yêu thì suốt đời chỉ cần có một người thôi.


Luise Rinser
 
T

thu6tudo

I have changed
24/6/06
345
3
0
Đồng Nai
Ngày cuối tuần...
Bao nhiêu điều để nghĩ về nó...
Đừng để ngày trôi qua mà không nói lên lời yêu thương nào cả...:inlove:
 
letmyha

letmyha

Hư không
18/5/04
814
6
0
44
The land of the living
Phút nhìn lại mình!

Lâu lắm rồi mới lại đọc lại Phút nhìn lại mình của Tiến sĩ Spencer Johnson.

...Những lúc bản thân không thoát ra được giữa vòng quay quá khứ - hiện tại, giữa ước mơ - thực tế,... đã làm tôi gục ngã, tôi thường tìm đọc lại những vấn đề tương tự để trãi lòng mình ra với chúng và rồi tôi lại tìm lại được chính mình...

Phút nhìn lại mình mở đầu bằng câu chuyện sau:

Rời mái trường bước vào cuộc sống, một chàng trai, sau những khó khăn, thử thách dần trưởng thành với những mục đích đã đạt được. Anh làm việc không mệt mỏi và điều có ý nghĩa là anh đã tìm được niềm vui trong công việc. Công việc thực sự có một sức hút với anh.Cũng nhờ thế, anh đã đạt được không ít thành quả khiến cho những nguời xung quanh rất thán phục.

Nhưng đến một ngày, anh cảm thấy quá căng thẳng, bởi hầu như công việc ở công ty anh cứ liên tục tiếp diễn, không có điểm dừng.Bất kì vấn đề nào anh cũng muốn quan tâm đến bằng tất cả nhiệt huyết, song có những điều xảy ra không theo ý muốn của anh. Những hiểu lầm dẫn đến bất hoà với đồng nghiệp, những lần xung đột quan điểm với người yêu-khiến tình cảm rạn nứt dẫn đến cuộc chia tay mới đây… đã khiến anh thực sự mất phương hướng.

Tình yêu đổ vỡ-anh mất đi nguồn động viên lớn nhất của mình. Điều này đã ảnh hưởng rất lớn đến anh, trong suy nghĩ riêng cũng như trong công việc. Chàng trai không thể lí giải được điều gì đang xảy đến với mình. Nhiều đêm không ngủ, mọi nghĩ suy trăn trở trong anh chỉ xoay quanh câu hỏi : "Tại sao?”. Tại sao có những sự việc anh chắc chắn nó sẽ diễn biến như thế, nhưng cuối cùng không thể làm anh hài lòng?.

Sự tự tin trong anh không mất đi, nhưng anh không tìm ra đâu là hướng đi đúng. Anh cảm thấy hình như mình còn thiếu một điều gì đó-một điều rất quan trọng. Những khi ngồi lại một mình, trong anh lại xuất hiện những suy nghĩ mâu thuẫn. Anh chợt thấy mình là một người xa lạ-một người mà chính anh cũng không thích-nhưng cái tôi của anh đã ngăn cản không cho anh nhìn rõ và thừa nhận điều đó.Những mâu thuẫn nội tại cùng với các sự cố không thể khắc phục được trong cuộc sống đã khiến anh trở nên trầm lặng hẳn.

Tuy nhiên, trong thâm tâm, anh biết đó chỉ là một sự “tự vệ” tạm thời, chứ không phải là bản chất thật luôn hướng ngoại, tích cực của mình. Nhưng dần dần, anh nhận ra vấn đề đã trở nên nghiêm trọng hơn anh tưởng:sự sáng tạo và năng động vốn có trong anh đã giảm đi rất nhiều.Từ lúc nào không hay, anh đã mắc phải chứng trầm cảm-hậu quả của những đêm dài không ngủ, trăn trở nghĩ suy. Anh không biết phải khắc phục, tự điều chỉnh như thế nào hoặc phải bắt đầu lại từ đâu?.

“Mình đang thật sự cần điều gì đây?-Anh trăn trở-Liệu mình có đòi hỏi quá nhiều không, khi vừa muốn được thành công, lại cũng vừa muốn tìm kiếm sự bình yên và hạnh phúc trong tâm hồn? Không biết có ai đó cùng lúc đạt được cả hai điều này không? Nếu có thì người đó quả thật may mắn vì có được một cuộc sống trọn vẹn như vậy!”.

“Mình phải sớm thoát khỏi tình trạng này –Anh tự nhủ-Nếu kéo dài, hậu quả sẽ khó lường trước"....


Đó chính là những câu hỏi mà nhân vật chính đang tự hỏi mình và anh ấy đang tìm cách để tìm ra lời giải đáp cho những câu hỏi ấy. Cuối cùng anh ấy đã tìm được câu trả lời, tìm được lời giải đáp cho chính bản thân mình với Ông bác sĩ tâm lý...

Và lời khuyên của Ông bác sĩ tâm lý dành cho chàng trai...

“Cháu thử đặt mình vào vị trí một người làm vườn giỏi phải chăm sóc cho một khu vườn. Điều gì sẽ xảy ra nếu cháu biến khu vườn đó thành những mảng hoa đủ màu sắc. Đâu đó là sắc đỏ ngọt ngào của hồng nhung đang hé nụ, sắc vàng rực rỡ của nhóm cúc kiêu sa. Rồi xen kẽ là sắc trắng tinh khiết của đóa trà mi dịu dàng. Và kia nữa, những tán cây bách tùng mạnh mẽ vươn cao đang mùa trổ lá… Thật dễ đoán phải không, cháu sẽ rất hài lòng và người khác cũng vậy. Mọi người sẽ tìm đến vườn hoa của cháu để có những giây phút hòa mình với thiên nhiên, để thư giãn tâm hồn…”.

.......

...Với những giả định mà ông bác sĩ hướng chàng trai đến đã giúp cho chàng trai dần dần lấy lại được sự cân bằng, lấy lại được con người thực của mình.

Xuyên suốt Phút nhìn lại mình là những câu chuyện có thật mà trong cuộc sống thường nhật chúng ta vẫn thường bắt gặp...

Kết thúc Phút nhìn lại mình tác giả còn có lời khuyên rằng:

Đừng băng qua cuộc sống quá nhanh
Hãy thường xuyên dùng một phút để nhìn lại mình và điều chỉnh
Biết thay đổi khi cần Chấp nhận mạo hiểm

Đừng bao giờ từ bỏ niềm tin và ước mơ.


Bạn cũng như tôi, khi biết cách chăm sóc tốt cho mình cũng là lúc chúng ta đang gián tiếp thể hiện sự quan tâm đến người khác. Hãy dành ra cho bạn “một phút nhìn lại mình” bằng cách dừng lại, nhìn vào những gì bạn đang làm hay đang suy nghĩ, rồi sau đó tự hỏi điều gì và như thế nào là tốt nhất cho bạn. Rồi bạn sẽ thấy một phút đó thật sự đáng giá. (TD)
 

Đính kèm

  • phutnhinlaiminh.rar
    167.1 KB · Lượt xem: 18
Sửa lần cuối:
letmyha

letmyha

Hư không
18/5/04
814
6
0
44
The land of the living
...!?

Sáng nay, nhận được tin nhắn của bạn nào đấy gửi vỏn vẹn 4 từ, bảo: Chị này gấu nhỉ! Shocked! Chẳng hiểu bạn này dựa vào đâu mà bảo tôi thế? Nếu nhìn vào... đấy mà bảo rằng tôi thế này tôi thế kia thì xin thưa với bạn rằng là bạn đã lầm rồi đấy! Hic, định trả lời lại nhưng thôi...

... Lang thang thư thả nghịch một chút... lại gặp ngay bức tường chắn cao to đến thế... Buồn! Buồn một chút thôi! Mình biết mình sống thế là đủ!
 
Quangteo

Quangteo

tình - tiền - tù - tội
10/10/04
180
1
18
TPHCM
Lâu lắm rồi mới lại đọc lại Phút nhìn lại mình của Tiến sĩ Spencer Johnson.

...Những lúc bản thân không thoát ra được giữa vòng quay quá khứ - hiện tại, giữa ước mơ - thực tế,... đã làm tôi gục ngã, tôi thường tìm đọc lại những vấn đề tương tự để trãi lòng mình ra với chúng và rồi tôi lại tìm lại được chính mình...

Phút nhìn lại mình mở đầu bằng câu chuyện sau:

Rời mái trường bước vào cuộc sống, một chàng trai, sau những khó khăn, thử thách dần trưởng thành với những mục đích đã đạt được. Anh làm việc không mệt mỏi và điều có ý nghĩa là anh đã tìm được niềm vui trong công việc. Công việc thực sự có một sức hút với anh.Cũng nhờ thế, anh đã đạt được không ít thành quả khiến cho những nguời xung quanh rất thán phục.

Nhưng đến một ngày, anh cảm thấy quá căng thẳng, bởi hầu như công việc ở công ty anh cứ liên tục tiếp diễn, không có điểm dừng.Bất kì vấn đề nào anh cũng muốn quan tâm đến bằng tất cả nhiệt huyết, song có những điều xảy ra không theo ý muốn của anh. Những hiểu lầm dẫn đến bất hoà với đồng nghiệp, những lần xung đột quan điểm với người yêu-khiến tình cảm rạn nứt dẫn đến cuộc chia tay mới đây… đã khiến anh thực sự mất phương hướng.

Tình yêu đổ vỡ-anh mất đi nguồn động viên lớn nhất của mình. Điều này đã ảnh hưởng rất lớn đến anh, trong suy nghĩ riêng cũng như trong công việc. Chàng trai không thể lí giải được điều gì đang xảy đến với mình. Nhiều đêm không ngủ, mọi nghĩ suy trăn trở trong anh chỉ xoay quanh câu hỏi : "Tại sao?”. Tại sao có những sự việc anh chắc chắn nó sẽ diễn biến như thế, nhưng cuối cùng không thể làm anh hài lòng?.

Sự tự tin trong anh không mất đi, nhưng anh không tìm ra đâu là hướng đi đúng. Anh cảm thấy hình như mình còn thiếu một điều gì đó-một điều rất quan trọng. Những khi ngồi lại một mình, trong anh lại xuất hiện những suy nghĩ mâu thuẫn. Anh chợt thấy mình là một người xa lạ-một người mà chính anh cũng không thích-nhưng cái tôi của anh đã ngăn cản không cho anh nhìn rõ và thừa nhận điều đó.Những mâu thuẫn nội tại cùng với các sự cố không thể khắc phục được trong cuộc sống đã khiến anh trở nên trầm lặng hẳn.

Tuy nhiên, trong thâm tâm, anh biết đó chỉ là một sự “tự vệ” tạm thời, chứ không phải là bản chất thật luôn hướng ngoại, tích cực của mình. Nhưng dần dần, anh nhận ra vấn đề đã trở nên nghiêm trọng hơn anh tưởng:sự sáng tạo và năng động vốn có trong anh đã giảm đi rất nhiều.Từ lúc nào không hay, anh đã mắc phải chứng trầm cảm-hậu quả của những đêm dài không ngủ, trăn trở nghĩ suy. Anh không biết phải khắc phục, tự điều chỉnh như thế nào hoặc phải bắt đầu lại từ đâu?.

“Mình đang thật sự cần điều gì đây?-Anh trăn trở-Liệu mình có đòi hỏi quá nhiều không, khi vừa muốn được thành công, lại cũng vừa muốn tìm kiếm sự bình yên và hạnh phúc trong tâm hồn? Không biết có ai đó cùng lúc đạt được cả hai điều này không? Nếu có thì người đó quả thật may mắn vì có được một cuộc sống trọn vẹn như vậy!”.

“Mình phải sớm thoát khỏi tình trạng này –Anh tự nhủ-Nếu kéo dài, hậu quả sẽ khó lường trước"....


Đó chính là những câu hỏi mà nhân vật chính đang tự hỏi mình và anh ấy đang tìm cách để tìm ra lời giải đáp cho những câu hỏi ấy. Cuối cùng anh ấy đã tìm được câu trả lời, tìm được lời giải đáp cho chính bản thân mình với Ông bác sĩ tâm lý...

Và lời khuyên của Ông bác sĩ tâm lý dành cho chàng trai...

“Cháu thử đặt mình vào vị trí một người làm vườn giỏi phải chăm sóc cho một khu vườn. Điều gì sẽ xảy ra nếu cháu biến khu vườn đó thành những mảng hoa đủ màu sắc. Đâu đó là sắc đỏ ngọt ngào của hồng nhung đang hé nụ, sắc vàng rực rỡ của nhóm cúc kiêu sa. Rồi xen kẽ là sắc trắng tinh khiết của đóa trà mi dịu dàng. Và kia nữa, những tán cây bách tùng mạnh mẽ vươn cao đang mùa trổ lá… Thật dễ đoán phải không, cháu sẽ rất hài lòng và người khác cũng vậy. Mọi người sẽ tìm đến vườn hoa của cháu để có những giây phút hòa mình với thiên nhiên, để thư giãn tâm hồn…”.

.......

...Với những giả định mà ông bác sĩ hướng chàng trai đến đã giúp cho chàng trai dần dần lấy lại được sự cân bằng, lấy lại được con người thực của mình.

Xuyên suốt Phút nhìn lại mình là những câu chuyện có thật mà trong cuộc sống thường nhật chúng ta vẫn thường bắt gặp...

Kết thúc Phút nhìn lại mình tác giả còn có lời khuyên rằng:

Đừng băng qua cuộc sống quá nhanh
Hãy thường xuyên dùng một phút để nhìn lại mình và điều chỉnh
Biết thay đổi khi cần Chấp nhận mạo hiểm

Đừng bao giờ từ bỏ niềm tin và ước mơ.


Bạn cũng như tôi, khi biết cách chăm sóc tốt cho mình cũng là lúc chúng ta đang gián tiếp thể hiện sự quan tâm đến người khác. Hãy dành ra cho bạn “một phút nhìn lại mình” bằng cách dừng lại, nhìn vào những gì bạn đang làm hay đang suy nghĩ, rồi sau đó tự hỏi điều gì và như thế nào là tốt nhất cho bạn. Rồi bạn sẽ thấy một phút đó thật sự đáng giá. (TD)
gởi thêm cho lét bài: hãy là chính bạn
 

Đính kèm

  • hay la chinh ban.doc
    156 KB · Lượt xem: 20
letmyha

letmyha

Hư không
18/5/04
814
6
0
44
The land of the living
Cho đến thời điểm này, có thể nói, mọi vấn đề đã được giải quyết, nhưng bản thân thấy thật... không vui. Lẽ nào, ai đó muốn nói gì với tôi thì nói, muốn quy kết cho tôi tội gì thì quy kết, xong sau đó lại nói lời XIN LỖI và rồi tất cả chúng ta lại xem như không có gì xảy ra àh?! Tôi không phải là người dễ dàng chấp nhận mọi thứ nên không phải là người dễ dàng tha thứ cho mọi thứ đã qua! Dù sao, sau khi cơn bảo qua đi thì nhà cửa, cây cối vẫn còn là một đống đổ nát,... và điều cơ bản mà ai cũng biết là... nhà mới xây, cây mới trồng lại, có thể hơn hoặc không bằng cái cũ. Như vậy, có thể nói rằng... sự nguyên vẹn ban đầu đã không còn rồi! Đó là sự tổn thất! Tổn thất về mặt tinh thần, tổn thất về mặt văn hóa, tổn thất về,... bạn nhỉ!?

Và điều cuối cùng tôi muốn nhắn nhủ đến những người bạn của tôi rằng:

Tôi có thể tha thứ cho bạn những điều đã qua nhưng tôi không bao giờ quên những điều mà tôi đã tha thứ cho bạn.:error:
 
Sửa lần cuối:
letmyha

letmyha

Hư không
18/5/04
814
6
0
44
The land of the living
gởi thêm cho lét bài: hãy là chính bạn
Cảm ơn em Tèo! Chị vẫn luôn luôn lướt qua lướt lại... HÃY LÀ CHÍNH BẠN! Vâng, bạn phải luôn là chính bạn chứ đừng là ai khác. Hãy luôn là chính bạn không phải để thị uy hay khoe khoang với người khác, không phải cố tự đề cao bản thân cho thiên hạ biết mà HẠY LÀ CHÍNH BẠN để cho cuộc sống của bạn luôn thấy thoải mái, luôn thấy vui và đấy chính là những gì mà con người chúng ta khi sống cần phải có, bạn nhỉ!?
 
letmyha

letmyha

Hư không
18/5/04
814
6
0
44
The land of the living
Đúc kết cho một ngày mới...

Lâu rồi mới đọc lại bài này. Giờ không còn cảm giác tiếc nuối nữa nhưng vẫn muốn tự nhắt nhở bản thân sẽ cố không để những việc tương tự xảy ra...

“Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Hai, ba hôm nay cứ 22g là Quang tắt máy cho đến sáng. Không phải là một chuyện bình thường với một người luôn mở điện thoại 24 / 24. Công việc đòi hỏi Quang phải thường xuyên nghe điện thoại để nhận các hợp đồng từ khách hàng. Quang cũng không có thói quen tắt máy kể cả khi ngủ. Và số của Khương luôn được Quang gài bằng tiếng chuông ầm ĩ nhất. Cô hay trêu đó là tiếng còi báo động tầm xa 10km ( khỏang cách từ nhà Quang đến nhà Khương) - đủ để đánh thức anh dậy ngay cả lúc 2, 3g giờ sáng. 6 tháng yêu nhau, điện thoại Quang chưa một lần nằm trong tình trạng ngoài vùng phủ sóng. Khương quen với việc cứ hở chút hở chút là nhấc điện thoại lên gọi Quang, quen với việc có thể dễ dàng tìm anh bất cứ khi nào cần.

Khương chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày anh tắt máy. Ban đầu cô ngỡ là mình gọi nhầm số. Không! Chắc tại kẹt mạng. Làm gì có! Mọi người vẫn cứ gọi cho nhau ầm ầm đấy thôi, hôm nay có phải Noel hay giao thừa đâu? Điện thoại hư? Cũng chẳng phải. Cô đã thử dùng nhiều máy khác để gọi mà. Rõ ràng là có một chuyện gì đó bất bình thường. Hay đứa ác ôn trời gầm nào đó đã lấy mất điện thoại của anh. Hay anh đang đi chung với một ai khác không – phải – em? Hay…anh bị tai nạn? ôi, không? Cô bắt đầu lo lắng phát sốt lên. Cũng may là cô vẫn còn giữ số của cậu bạn ở trọ chung nhà với anh. Khương gọi hú hoạ, không ngờ lại phát huy tác dụng. Cậu ta chuyển máy, cô nghe giọng Quang ngập ngừng bên kia đầu dây: “Máy anh hết pin!” Okie. Cô chấp nhận lí do đó như cô vẫn hằng tin tưởng anh.

Nhưng đến khi chuyện này lặp lại liên tục trong một tuần liền thì đó không còn là việc “máy anh hết pin” nữa rồi. Tự nhiên cô oà khóc như một đứa trẻ đi lạc tìm hoài không thấy mẹ. Tự nhiên cô nhận ra rằng bấy lâu nay mình ngủ quên trong sự quan tâm mà anh đem lại. Tự nhiên cô giật mình vì một nỗi sợ hãi mơ hồ. Chính xác đó là cảm giác bất chợt hiểu ra: một cái gì đó dẫu đang là của mình vẫn có thể vụt tan biến trong chốc lát.

Cô tự trấn an mình: “Mày đa cảm quá đấy! Đơn giản là người ta thích yên tĩnh nên tắt máy thế thôi. Anh đã làm gì sai với mày đâu nào?”. Không xinh đảo nước nghiêng thành, nhưng nốt ruồi duyên bên khoé môi và đôi mắt buồn xa xăm vẫn khiến khối chàng trai trong trường cô muốn thay thế vị trí của anh. Trước giờ chỉ có anh phải nghĩ nên làm gì để giữ cô chứ chưa bao giờ cô cảm thấy sợ mất anh như thế này.

Thi thoảng có đôi lần cô cảm thấy chán anh. Một con người luôn thích khám phá, chinh phục những cái mới như Khương luôn không vừa lòng với những gì mình đang có. Cô không thích bị ràng buộc, cô bực bội với những câu hỏi quan tâm của Quang mà cô đánh đồng với sự kiểm soát. Khương dị ứng với những câu đại loại như “Em đang làm gì thế?”, “Em đang đi chung với cậu bạn nào àh!”. Nhưng ngược lại, cô tự cho mình cái quyền đuợc nhấc điện thoại lên bất kì lúc nào chỉ để xem Quang đang làm gì, với ai! Duy nhất một lần Quang đang đi ngoài đường không nghe điện thoại Khương là y như rằng sau đó anh nhận được một chuỗi những giận hờn trách móc. Nhưng túm lại, dù thế nào thì cái điện thoại của Quang vẫn hoạt động tốt trong 6 tháng nay.

Ngày xưa khi Thượng đế tạo ra con người sao lại lỡ tay bỏ hạt giống mâu thuẫn vào trong mỗi tâm hồn làm chi để bây giờ nhiều lúc Khương không biết mình muốn gì ở anh. Quan tâm đến Khương quá thì Khương đâm cáu kỉnh. Thờ ơ thì Khương lại trách anh bỏ bê. Mỗi tối đi chơi về, anh đều hôn nhẹ lên má và không quên nói một câu quen thuộc “Em ngủ ngon nhé!”. Thích à? Vài lần đầu thì có, nhưng chưa được mấy hôm Khương lại cảm thấy nhàm. Không còn gì lãng mạn hơn sao! Lại chán. Nhưng anh cứ thử quên xem. Có chuyện ngay. Thế đấy! Với Khương, tình yêu phải luôn luôn tràn ngập sự mới mẻ và bất ngờ. Kiểu như anh chàng trong 50 first dates ấy. Mỗi ngày phải làm quen lại từ đầu cùng một cô gái với cả ti tỉ cách chinh phục thú vị khác nhau. Cứ kiểu như mi thì chẳng bao giờ yêu ai thật sự được đâu Khương ạ, người ta giấu tay ra sau lưng là mi đã biết hắn chuẩn bị tặng hoa hồng thì còn quái gì là cảm xúc!

Chẳng phải đã có lần Khương chơi trò ấy ư! 1 tin nhắn cho anh vỏn vẹn: “Một sáng ngủ dậy bỗng dưng người ta thấy chán nhau, anh nhỉ! Đừng liên lạc với em nữa.” Khương tự hỏi mình làm thế để làm gì? Đùa thôi mà. Để thử xem anh yêu Khương tới mức nào. Và để tìm một cảm giác mới mẻ cho tình yêu đã mòn mèn cũ kĩ với thời gian. Nói anh đừng liên lạc nhưng cô cứ thấp thỏm, lâu lâu lại mở máy kiểm tra xem có tin nhắn của anh không. Có vẻ anh hiểu cái tính khí mưa nắng thất thường của Khương. Một tin nhắn hồi đáp không nằm ngoài dự tính của Khương. “Chắc dạo này công việc làm cho em mệt mỏi lắm phải không? Anh không thể làm gì được cho em, chỉ có thể giúp mỗi chuyện…qua nhà em ăn trái cây thôi. Mặc dù em tắt máy nhưng anh vẫn thích nhắn tin”.

Đùng một cái, sau hơn nửa năm quen nhau: “Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được…”. Lần này người tắt máy là anh. Không phải Khương. Hàng tá câu hỏi lùng bùng trong đầu cô. Anh đổi số ( chính anh đã vô tình buột miệng như vậy mà ) nhưng không muốn nói cho cô biết. Để nhắn tin với một ai khác ( chắc là cái Hải Thy chứ còn ai, anh và nó cứ nhìn nhau hoài là gì!). Anh đang gặp trục trặc trong công việc ( dạo này nghe đâu sếp anh đang sát hạch nhân viên ). Anh chán cô rồi ( làm ơn, nếu thực sự là như thế thì anh nói thẳng một câu có hơn không, như cô đã làm ấy ). Một cô gái logic như Khương không chấp nhận một chuyện gì đó xảy đến bất bình thường mà không có nguyên nhân. ít nhất thì “chán” cũng là một nguyên nhân.

22g30. Khương đứng ngoài ban công nhìn con phố vắng lặng phía dưới. Tự hỏi tại sao tối nay Quang không tới. Chợt thấy nhớ đến quay quắt cái hôn nhẹ vào má, thấy cần đến thiết tha câu nói quen thuộc: “Ngủ ngon nhé em!” Khương bấm số điện thoại Quang liên tục tưởng như trở thành vô thức, mặc dù biết không nghe được gì ngoài “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”

Tít tít. Một số máy lạ hoắc. “Em ra khỏi nhà, mở cửa đi.”

Khương tò mò. Vẫn với thói quen suy đoán trước những gì người khác định làm, Khương tự nhủ ắt hẳn không ai khác ngoài Quang.

Cửa mở. Làm gì có ma nào. Không lẽ mình bị lừa. Chưa kịp tìm đáp án cho thắc mắc thì…

Tít tít. “ Này, anh không đến đâu. Em đừng hí hửng thế chứ?”

Tức thật. Lần đầu tiên Khương bị một người giấu mặt bắt tẩy.

Tít tít. Vẫn số lạ đó. “Giờ thì quẹo trái, đếm 20 bước nhé.”

Tít tít. “Aứh quên. Em có lạnh thì khoác thêm áo vào. Trông em ăn mặc phong phanh thế kia…”

Là sao? Còn biết mình mặc gì nữa cơ à. Được rồi! Em sẽ đợi xem anh định làm gì.

Tít tít. “Tới rồi. Em có thấy chiếc xích lô ngay trước mặt không. Giờ thì mở tấm ván lên nhé. Điều bất ngờ đang nằm phía dưới đấy!”

Khương dáo dác ngó xung quanh. Không thấy bóng dáng một ai. Cô nhè nhẹ giở tấm ván lên bằng hai ngón tay. Gì thế này: một phần gà KFC kèm theo một mảnh giấy được xếp cẩn thận.

“Em ơi,

Chắc em đang đợi anh mở điện thoại để căn vặn anh: “ tại sao anh tắt máy? Có phải anh đổi số để nhắn tin cho Hải Thy trong công ty phải không? Anh đang giấu em chuyện gì thế?”...Vân vân và vân vân. Em ngốc quá! Trước giờ anh chưa làm điều gì để em bị tổn thương, đúng không! Đừng suy nghĩ lung tung nhé.

Sáng hôm qua đón em, nhìn gương mặt xanh xao và hốc mắt thâm quầng của em, anh chợt giật mình. Cô bé với đôi má hồng và đôi mắt tinh anh ( lúc nào cũng liếc qua liếc lại ) của anh đâu rồi?! Em bảo tại đêm trước nói chuyện điện thoại với anh tới 2g sáng nên mới thế. Anh còn tình cờ phát hiện em đang phải hoàn thành một dự án lớn trong tuần này. Em có biết mấy hôm nay em ốm đi nhiều lắm không?

Đến đêm thứ hai, thứ ba em vẫn tiếp tục “tám” hết chuyện này đến chuyện kia với anh tới khuya thì anh bắt đầu lo rồi đấy. Sao dạo này em lại chuyển thói quen nói chuyện khuya thế nhỉ! Anh sợ em sẽ bệnh mất thôi. Mà bệnh vì cái lí do “nhiều chuyện với anh mỗi tối” thì vô duyên quá em nhỉ! Nhưng anh bảo thế nào em cũng có nghe đâu. Anh lo cho em quá thì em lại chán. Anh mặc kệ em thì em lại nói anh không yêu. Anh chẳng biết phải làm thế nào cả. Cuối cùng mới nghĩ ra cách tắt điện thoại. Đó là cách duy nhất khiến cho em có thể đi ngủ sớm để giữ sức khỏe mà hoàn thành dự án tốt nhất. Lại không làm em chán! Trọn cả đôi đường. Anh thông minh chứ em nhỉ!

Có thể anh không là người đem lại cho em một tình yêu đầy bất ngờ và nhiều thú vị như em mong muốn, nhưng anh sẽ luôn là người xuất hiện những khi em cần anh nhất!”

Tình yêu đích thực chỉ có thể xây dựng trên niềm tin và sự chân thành. Lần đầu tiên thực tế và những suy đoán bắt bài người khác của Khương không trùng khớp với nhau.

Tít tít. “Đừng gọi lại cho số này làm gì. Đây chỉ là số điện thoại của một người đi đường tốt bụng cho anh mượn để chữa trị virus chán của cô gái mà anh đang yêu thôi. Ngủ ngon em nhé!”

Có một điều mà đến bây giờ Khương mới hiểu : hóa ra “chán” cũng là gia vị của tình yêu. Một sáng ngủ dậy tự nhiên thấy yêu anh nhiều hơn, đủ để Khương với tay lấy điện thọai hí hoáy: “Mặc dù anh tắt máy nhưng em vẫn thích nhắn tin. Để khi nào mở điện thoại lên anh sẽ thấy em chúc anh một ngày mới tốt lành…Cám ơn anh đã luôn ở bên cạnh em, ngay cả khi bỗng dưng ta chán nhau nhất…Để em hiểu rằng: Cái gì là của mình rồi sẽ vẫn là của mình, nếu em biết nâng niu gìn giữ không phải bằng tay mà bằng cả trái tim.”


Tôi đã từng nghĩ, cái gì thuộc về mình thì sẽ mãi là của mình chứ chẳng chạy mất đi đâu được. Còn cái gì không thuộc của mình thì không nên giữ lại làm gì để phải tốn công, tốn sức gìn giữ, chăm sóc. Và giờ cái suy nghĩ này vẫn còn trong tôi nhưng nó ngày càng chín chắn hơn rồi! Tôi đã biết cách chăm sóc, nâng niu, trân trọng những gì mình đã và đang có!
 
letmyha

letmyha

Hư không
18/5/04
814
6
0
44
The land of the living
Có khi nào anh nhớ đến em

Ngày xa, đã khá xa rồi. Em gặp anh tình cờ ở một nơi mà cả em và anh đều yêu mến. Một cảm giác nào đó thoáng qua và những suy nghĩ vẩn vơ. Em đã vui và cũng biết sẽ buồn lắm! Mong sao đã không gặp được anh, có anh để làm gì, để lại phải xa anh.

Ai bảo có người vẫn tự do cho phép mình buông những lời nói dễ dàng, làm cho những điều bất ổn bắt đầu đến với em. Anh là người đã làm em cảm thấy mình “rất lạ”, vì em chưa từng thương ai, nhớ ai nhiều như thế. Tại ai hay nhìn em làm em thấy ngại. Ai còn chụp ảnh em, mỗi lần nhớ đến là lại thấy… bực, cứ làm như người ta không biết.

Anh vẫn cho là em đùa với anh? Anh nghĩ là em thản nhiên với anh? Nếu anh đã nghi ngờ như thế thì có thể nói cho em biết vì sao được không? Em không nói cho anh nghe những gì anh muốn vì có nhiều lý do mà chắc tự anh cũng hiểu, nhưng đừng vì thế mà anh cho là em không yêu anh. Nếu anh nghĩ vậy nghĩa là anh đang làm đau một tấm lòng vẫn mãi coi anh như một ký ức, một kỷ niệm đẹp để nghĩ về.

Mỗi khi thoáng nhớ đến em, anh dành cho em được bao nhiêu phút... Chỉ là những gì nhạt nhẽo nhất, thờ ơ nhất, vài ba câu luyên thuyên ngắn ngủi rồi lại vội vã đi. Thế mà em cũng cảm thấy vui cơ đấy. Niềm vui của em chỉ đơn giản thế thôi sao? Vậy mà khó quá… Kể cả những gì em nhận được từ anh chỉ là sự phũ phàng đi nữa thì em cũng không nghĩ rằng em có anh chỉ để vui. Mọi thứ với em đều là thật.

Em không biết phải thế nào mới được gọi là yêu? Đối với em nó là một sản phẩm cao sang và đầy khiếm khuyết. Em chưa tìm hiểu hết được giá trị của nó. Em cũng không dám mua nó, sợ khi bị hỏng sẽ không thể chữa được, mà em lại không có giấy bảo hành. Đã nhiều ngày sau ngày 14 tháng 2, ngày vui của nhiều người, nhưng cũng là ngày anh sẽ không trở lại. Em đã nói sẽ không chờ nữa, nhưng mà sao em vẫn trông vẫn ngóng… Em biết đã đến lúc phải xa anh. Sau này, trong suy nghĩ của anh sẽ không bao giờ còn có em ở đó.

Thương nhớ ơi, em nhớ anh thật nhiều. Sao em luôn phải nói anh hãy đi đi như thế. Vẫn có lúc em nhận ra những cảm xúc của anh, có phải vì đến lúc đó anh mới nhận ra em là một điều “có thực”, hay đến lúc đó anh mới “thực” yêu em? Em không biết, nhưng em nhớ anh, không gì có thể thay thế anh trong suy nghĩ, mặc dù anh không thương em như em tưởng, không yêu em như em nghĩ, chỉ là chút cảm xúc vu vơ nào đó, đúng không anh. Trong vô vàn nỗi khổ, anh là một nỗi khổ của em. Dù như thế em vẫn chấp nhận, em yêu nỗi khổ đó.

(copy)
 
T

thu6tudo

I have changed
24/6/06
345
3
0
Đồng Nai
Hôm qua tình cờ thấy được hành động của một đứa bé mà xót xa. Nó thản nhiên giục cùi bắp và bịch nước ra giữa đường, bà mẹ đang lái xe sẵn tiện phun toẹt trên đường chạy bon bon...Gớm hơn là cái bãi nước ấy, suýt nữa đã văng cả vào thu6------->hỏng cả 1 thế hệ vì sự thiếu ý thức của người mẹ.
Hôm kia vào nhà sách, đọc mệt mỏi (vì không cho ngồi đọc mà cứ phải đứng thôi), nhưng thấy hụt hẫng khi mấy nhân viên nhà sách lại thản nhiên cầm cả chồng sách mới ngồi lên, chồng kia để gác chân------->không hiểu?:wall:
--------->Cuối tuần sẽ có đổi mới.:pepsi:
 

Xem nhiều