"Biển hát chiều nay"

  • Thread starter SweetNovember
  • Ngày gửi
S

SweetNovember

Guest
Ôi chán quá đi thôi! Đi làm mà cứ như đi nhà trẻ, trong công ty chẳng thấy cái gọi là "ý thức". Suốt ngày cứ phải đối diện với cái giả dối: trước mặt sếp thì vâng, thì dạ; sau lưng thì chửi rủa ko tiếc lời. Kinh quá!
 
Khóa học Quản trị dòng tiền
S

SweetNovember

Guest
TAO MÀY VÀ CUỘC SỐNG

Tao và mày hai đứa sao giống nhau
Tuy mỗi đứa mỗi hình hài dáng vóc
Tao tám cân còn mày chỉ nửa lạng
Nhưng tao với mày vẫn lắm cái giống chung

Mày răng khểnh, mắt to tròn, da bánh ít
Cũng dễ thương, cũng nhanh nhẹn, giao thiệp nhiều
Khen về mày tao nói mãi đến chiều
Nhưng cái số vẫn làm mày chiếc bóng

Tao chẳng biết có phải do số phận
Khiến tao mày đến giờ mãi lênh đênh
Tình duyên không, tiền tài lại cũng không
Chẳng biết đợi đến khi nào sẽ đủ

Ngày cuối tuần, Valentine hay lễ tết
Tao với mày chỉ biết tám với nhau
Uống cafe hay lên net giải sầu
Hay rảnh rỗi chở tao ăn chè sữa

Nhắc đến tao càng tội chiếc "Tên lửa"
Chở tao hoài chắc nó chán lắm thay
Mà không có tao ai sẽ đi với mày
Tao chẳng muốn cứ ngồi sau mày mãi!!

Nói vui thôi tao biết mày cũng hiểu
Vì tao mày cùng suy nghĩ như nhau
Sống vô tư, vui vẻ chẳng âu sầu
Vẫn lạc quan, vui cười không lo nghĩ
Với cuộc sống xung quanh ta yêu quý
Cuộc đời này vẫn đẹp lắm mày ha!!
 
S

SweetNovember

Guest
Nếu có thể quay ngược thời gian, em sẽ:
Không để bản năng điều khiển bước đi của em.
Dừng lại và suy nghĩ thật kỹ trươc khi hành động.
Biết kiềm chế cảm xúc
Chấp nhận hiện thực
Phá bỏ cái luật bất thành văn của riêng em
Từ bỏ tính hiếu thắng
Không tìm những tình yêu lấp chỗ trống
Không vì sợ người khác đau lòng mà hứa linh tinh
Sẽ quyết đoán hơn
Sẽ cư xử khôn ngoan hơn.
 
S

SweetNovember

Guest
Má thân yêu! Lại thêm 1 weekend, lại thêm 1 lần biết rằng mình đang lãng phí thời gian. Nếu được ở gần nhà, weekend con sẽ về nhà, thực hành món gì lạ lạ mà con vừa đọc được trên báo hay do tự con nghĩ ra. Ăn xong 2 má con về ngoại chơi với bé Dưa Leo. Hạnh phúc nào bằng? Tranh thủ lúc này chưa bận rộn chuyện chồng con, báo hiếu với Ba Má chứ biết đến bao giờ?!!
Nghĩ là nghĩ thế thôi chứ con biết sau weekend thì con ko thể sống thiếu những mối quan hệ, những bạn bè mà dường như đã quen thuộc với con nhiều năm qua.
Sao con mâu thuẫn thế ko biết! :wall:
 
S

SweetNovember

Guest
"Trông dáng em ngồi, tôi hiểu rằng, xung quanh em, cuộc sống còn nhiều khốn khó!"
Vào thăm Tí, nhìn Tí và mọi người xung quanh chị mới hiểu sức khỏe đáng quý biết nhường nào! Thương Tí lắm nên chị xót xa lắm, Tí biết không? Ước gì chị có thật nhiều tiền, chị sẽ mua hết, mua hết những gì em thích, cho em đi đến tất cả những nơi mà em chưa biết vì lỡ đâu mai này...
 
Secret_grasses

Secret_grasses

Guest
SweetNovember nói:
"Trông dáng em ngồi, tôi hiểu rằng, xung quanh em, cuộc sống còn nhiều khốn khó!"
Vào thăm Tí, nhìn Tí và mọi người xung quanh chị mới hiểu sức khỏe đáng quý biết nhường nào! Thương Tí lắm nên chị xót xa lắm, Tí biết không? Ước gì chị có thật nhiều tiền, chị sẽ mua hết, mua hết những gì em thích, cho em đi đến tất cả những nơi mà em chưa biết vì lỡ đâu mai này...

Nov ơi, đọc bài này của Nov,SG cảm động lắm! Chúc bé Tí luôn khỏe mạnh và vui tươi.:inlove:
 
camchuong

camchuong

Sơ cấp
17/10/04
11
0
1
HT- HN
SweetNovember nói:
Má thân yêu! Lại thêm 1 weekend, lại thêm 1 lần biết rằng mình đang lãng phí thời gian. Nếu được ở gần nhà, weekend con sẽ về nhà, thực hành món gì lạ lạ mà con vừa đọc được trên báo hay do tự con nghĩ ra. Ăn xong 2 má con về ngoại chơi với bé Dưa Leo. Hạnh phúc nào bằng? Tranh thủ lúc này chưa bận rộn chuyện chồng con, báo hiếu với Ba Má chứ biết đến bao giờ?!!
Nghĩ là nghĩ thế thôi chứ con biết sau weekend thì con ko thể sống thiếu những mối quan hệ, những bạn bè mà dường như đã quen thuộc với con nhiều năm qua.
Sao con mâu thuẫn thế ko biết! :wall:


Sáng nay em cũng nhớ mẹ em lắm. Đi làm sao cứ miên man, cứ đi mãi đến khi lạc đường mới nhớ là mình đang đi làm. Ngày hôm qua em biết vì sao trong công việc mình bất cẩn đến như thế. Em muốn trách người ấy lắm mà sao ngẹn lời. Giờ có là gì nữa đâu mà em bắt người chia xẻ, nhưng thật sự em cô dơn.
 
M

meongokhongyeu1983

Guest
18/3/06
1
0
0
Ha Noi
camchuong1976 nói:
Sáng nay em cũng nhớ mẹ em lắm. Đi làm sao cứ miên man, cứ đi mãi đến khi lạc đường mới nhớ là mình đang đi làm. Ngày hôm qua em biết vì sao trong công việc mình bất cẩn đến như thế. Em muốn trách người ấy lắm mà sao ngẹn lời. Giờ có là gì nữa đâu mà em bắt người chia xẻ, nhưng thật sự em cô dơn.
Hãy đừng trách những gì đã qua,quá khứ hãy để là quá khứ.
Mỗi khi buồn hay giận nhau với người ấy em cũng hay nghĩ tới mẹ.Mẹ là nơi em tìm thấy niềm an ủi và sự cảm thông nhất.Bởi vì tình mẹ là bao la.Và người mẹ nào cũng thương con nhiều lắm.

Ngày còn đi học,23 Tết ông Công,em đã hứa với mẹ sẽ về thế rồi có việc em chưa về được.Trưa hôm đó ở nhà mẹ làm cơm cúng và chờ em về,nhưng chờ mãi ko được mẹ nghĩ chắc chiều em mới về,mẹ lại để phần cơm em.Chiều mẹ lại đợi nhưng cũng không thấy.Nghe mẹ nói thế em thấy có lỗi với mẹ quá,em đã để mẹ phải lo,và em hiểu rằng khi con mẹ đi xa mẹ mong con của mẹ thế nào.Em đã khóc khi nghe mẹ kể câu chuyện này đó.
 
Sửa lần cuối:
camchuong

camchuong

Sơ cấp
17/10/04
11
0
1
HT- HN
meongokhongyeu1983 nói:
Hãy đừng trách những gì đã qua,quá khứ hãy để là quá khứ.
Mỗi khi buồn hay giận nhau với người ấy em cũng hay nghĩ tới mẹ.Mẹ là nơi em tìm thấy niềm an ủi và sự cảm thông nhất.Bởi vì tình mẹ là bao la.Và người mẹ nào cũng thương con nhiều lắm.

Ngày còn đi học,23 Tết ông Công,em đã hứa với mẹ sẽ về thế rồi có việc em chưa về được.Trưa hôm đó ở nhà mẹ làm cơm cúng và chờ em về,nhưng chờ mãi ko được mẹ nghĩ chắc chiều em mới về,mẹ lại để phần cơm em.Chiều mẹ lại đợi nhưng cũng không thấy.Nghe mẹ nói thế em thấy có lỗi với mẹ quá,em đã để mẹ phải lo,và em hiểu rằng khi con mẹ đi xa mẹ mong con của mẹ thế nào.Em đã khóc khi nghe mẹ kể câu chuyện này đó.


ý của cẩm chướng không phải là trách cứ gì quá khứ cả. Dù quá khứ có như thế nào thì cẩm chướng vẫn nghĩ về nó là những kỉ niệm đẹp. CC nói rằng muốn trách người ấy một câu mà không thể là vì lúc này CC vẫn còn yêu người ấy, nên khi mệt mỏi hay vui vẻ, khó khăn thế nào, CC vẫn muốn nghe giọng nói người ấy, một câu an ủi và xẻ chia.!

Người mẹ nào cũng thương con và tình yêu thương ấy không bao giờ so sánh với một điều gì được. Đó là thứ tình cảm duy nhất cho đi mà không đòi hỏi phải đền đáp.
 
S

SweetNovember

Guest
camchuong1976 nói:
Sáng nay em cũng nhớ mẹ em lắm. Đi làm sao cứ miên man, cứ đi mãi đến khi lạc đường mới nhớ là mình đang đi làm. Ngày hôm qua em biết vì sao trong công việc mình bất cẩn đến như thế. Em muốn trách người ấy lắm mà sao ngẹn lời. Giờ có là gì nữa đâu mà em bắt người chia xẻ, nhưng thật sự em cô dơn.
Cố lên em! Quá khứ chỉ là bước đệm để mình bước tiếp chứ ko thể níu chân mình.
 
S

SweetNovember

Guest
:wall: :wall: :wall: :wall:
Hichic... chỉ đập đầu được 4 lần thôi, admin ko cho phép đập thêm. LÀM SAO CHO HẢ GIẬN ĐÂY??
 
S

SweetNovember

Guest
dragon76 nói:
Từ khi chia tay với cô ấy, con tim mình hình như chưa thức giấc, vẫn chưa tìm thấy được những phút giây xao động thuở nào, cũng đã 6 năm rồi còn gì, không biết khi nào mình sẽ yêu trở lại nữa

Như là tình yêu

Hình như trong trái tim anh có một tình cảm mới mẻ, nguyên lành và tinh khôi đang nảy mầm.

Đôi khi, Tường thấy ngột ngạt kinh khủng. Và chênh vênh... Rất nhiều lúc, Tường tự hỏi không biết mình đang đi tìm điều gì mà cứ quẩn quanh mệt nhoài thế này.


Bạn bè nhìn thấy ở anh sự thành đạt, cuộc sống tự-do-có-khuôn-phép mà bố mẹ rất tôn trọng. Hai mươi lăm tuổi, liệu như thế có là đủ đầy?

Sau khi chia tay Quyên, anh cũng chẳng còn thói quen ra ngoài tối thứ bảy. Vẫn biết chẳng có gì vĩnh viễn, nỗi buồn rồi cũng qua, vết thương rồi cũng lành. Nhưng nỗi thất vọng ám ảnh không thôi khiến anh quên mất mình còn một chặng đường dài phía trước...

Lúc chia tay. Quyên chỉ nói một câu mà đủ sức dứt anh ra khỏi quãng thời gian ba năm yêu nhau: “Tình yêu mà! Em thật sự không giải thích được. Anh ấy có thể không tốt bằng anh. Nhưng chắc chắn em biết rằng đó không phải là một cơn say nắng...''.

Anh ngồi chết lặng nhìn cô. Lúc ấy, dường như cô không còn là cô gái bé nhỏ, yếu đuối nữa. Cô vụt trở nên khác hẳn, mạnh mẽ và quyết liệt như thể đang cố gắng bảo vệ cho người thứ ba kia.

Đó mới là điều làm anh đau đớn. Anh để cô ra đi, thật nhẹ nhàng...

Tường trở nên thờ ơ với chuyện hẹn hò. Hay nói đúng hơn là anh thấy mệt mỏi. Thật sự, anh vẫn chưa thôi nhớ đến Quyên... Anh cố gắng thu xếp lại mọi thứ có thể gợi nhớ đến cô, cất chúng vào một góc.

Một ngày mùa thu hanh hao. Gió nhẹ, nắng dịu. Dường như người đi trên phố cũng chậm hơn mọi ngày. Không có những gắng gỏi, chen lấn. Không có những cau có, bực dọc...

Hết giờ làm, bỗng nhiên Tường muốn lòng vòng đâu đó một chút. Về nhà giờ này cũng chẳng làm được gì, mà trời thì đang đẹp... Lướt xe qua một trạm xe buýt, bỗng có điều gì đó khiến anh phải ngoái đầu nhìn lại.

Phía kia là Quyên. Là Quyên với cái dáng bé nhỏ đã bao lần khiến anh chỉ muốn ôm vào lòng. Quyên, vai đeo ba lô, đứng tựa gốc cây. Hai tay đút vào túi áo khoác. Mắt nhìn xuống mũi giày đang di di trên đất. Rõ ràng là dáng đứng của Quyên mỗi khi chờ anh trước cổng trường.

Tường khựng lại một vài giây rồi quyết định vòng xe lại. Anh khẽ gọi: "Quyên!''. Cô gái ngước lên, miệng còn lẩm nhẩm hát theo chiếc iPod đeo trước ngực. Sau cặp kính cận là đôi mắt trong veo. Gỡ chiếc tai nghe, cô nhoẻn miệng cười:

- Gì vậy anh?

Một tích tắc, máu trong người Tường như đông cứng lại. Rồi cảm giác thất vọng xâm chiếm lấy anh. Không phải Quyên. Cô gái này nhìn trẻ con hơn nhiều. Nhưng vầng trán với những sợi tóc tơ mảnh dẻ lòa xòa, cả dáng đứng di di mũi giày xuống đất, giống Quyên vô cùng.

Nén tiếng thở dài, anh lắc đầu:

- Xin lỗi, anh nhầm!

Đưa tay vén đám tóc tơ, cô gái mỉm cười:

- Không sao đâu ạ, chuyện thường ấy mà!

Bỗng nhiên Tường thấy rã rời, hứng thú đi dạo tiêu tan đâu hết. Lúc này anh mới chợt nhớ ra, Quyên không bao giờ đi xe buýt. Cô rất sợ "mùi xe buýt". Anh không nghĩ rằng Quyên còn trong anh nhiều đến vậy. Tường về thẳng nhà trong sự mệt mỏi, chán chường.

Hôm nay, phòng Tường nhận một sinh viên thực tập. Anh được giao nhiệm vụ hướng dẫn. Vậy mà trận bóng đá nửa đêm làm anh đến muộn.

Tường ào vào phòng, miệng rối rít xin lỗi. Chị trưởng phòng đã quen với cảnh làm việc a-ma-tơ của đám trai trẻ. Lườm Tường, chị chỉ tay về phía bàn anh:

- Ra mắt “nhân viên mới” nhé! Đây là người đẹp trai nhất phòng chúng ta đấy!

Ngay tức thì, đám con trai trong phòng nhao nhao lên. Tường cười xòa rồi đưa mắt về bàn mình.

“Nhân viên mới” cũng kịp đứng dậy. Ngỡ ngàng, Tường nhận ra cô gái ở trạm xe buýt hôm trước. Cô chẳng có vẻ gì là nhận ra anh. Chị trưởng phòng vỗ vỗ vai Tường:

- Làm gì ngẩn ra thế? Chị "bàn giao" cô ấy cho em đấy nhé. Hướng dẫn cho tốt đấy!

Hơi bất ngờ và bối rối, Tường gật đầu chào. Cô gái đẩy gọng kính, nhoẻn cười rất tự tin:

- Em tên Khanh!

Khanh thông minh. Làm việc với cô, Tường thấy rất thoải mái. Anh thật sự ngạc nhiên bởi những ý tưởng trẻ trung của cô.

Trong tay Khanh, những bản decor, bố cục xơ cứng trở nên linh hoạt, đầy phá cách. Nhìn cách Khanh làm việc, Tường quên mất là mình đang hướng dẫn. Anh nhận ra từ lâu, mình đã bỏ quên sự sáng tạo.

Khanh cư xử rất dễ thương. Cô luôn quan tâm đến mọi người theo cách riêng của mình.

Với Tường, sự quan tâm có vẻ đặc biệt hơn đôi chút. Có lẽ vì hai anh em có nhiều dịp tiếp xúc với nhau hơn.

Thỉnh thoảng, Khanh dúi vào tay anh những viên kẹo trái cây trong trong, nhiều màu sắc, thơm lừng. Theo thói quen, anh nhận rồi đút luôn vào túi áo, túi quần.

Nhiều khi nhớ ra, viên kẹo đã chảy nước hoặc chiếc quần đã nằm trong máy giặt. Đôi khi, Khanh thắc mắc:

- Anh không thích kẹo?

Anh cười xòa:

- Thích, nhưng đang làm việc, lúc nào rỗi, anh sẽ ăn.

Thế là Khanh quên ngay, lại cắm cúi làm việc. Lần sau, cô lại tiếp tục dúi vào tay anh những viên kẹo trong trong, thơm lừng...

Chỉ còn một tuần nữa là Khanh kết thúc đợt thực tập. Chiều mưa, cô ngập ngừng hỏi:

- Anh cho em đi nhờ một đoạn nhé! Trời mưa to quá, ra đến trạm xe buýt thì ướt mất...

Khanh có thói quen đi xe buýt, vì “không bao giờ có cảm giác một mình”, có lần cô giải thích với Tường như thế.

Tường bật cười trước vẻ nghiêm trọng của Khanh:

- Trời ơi! Anh chở em vô tận nhà cũng được, có sao đâu mà...

Khanh nhoẻn cười ngượng nghịu:

- Em cứ sợ anh bận...

Khanh ngồi sau xe, xuýt xoa vì lạnh. Tường bật cười, khẽ nhắc:

- Ngồi cẩn thận, kẻo ướt đấy, nhóc!

Khanh rủ rê:

- Đi uống cà-phê? Em biết một quán hay lắm.

Khanh ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế đệm dày ở quán, liến thoáng như cô học trò cấp ba.

Tường thấy ngạt thở. Khanh không biết rằng đây là nơi ngày trước anh và Quyên thường ngồi. Và cái vẻ bé nhỏ của Khanh lúc này giống Quyên đến nao lòng.

Tường lặng im. Khanh hỏi điều gì đó loáng thoáng bên tai.

- Sao, em bảo gì?

Khanh ngạc nhiên:

- Anh sao thế? Có gì không ổn à?

- Không có gì! Mà em vừa hỏi gì cơ?

- À em bảo là hôm nay thứ bảy, anh có phải về sớm không?

Tường nhướn mắt:

- Để làm gì?

Khanh nghiêng đầu, nhìn anh lạ lẫm:

- Anh không đi chơi với chị ấy à?

Một khoảng tối vụt nhanh qua mắt, Tường lắc đầu. Khanh hơi khựng lại, không hỏi gì nữa, cắm cúi khuấy khuấy, gõ gõ tách cà phê.

Ngồi một lúc thấy có vẻ gượng gạo, anh đề nghị:

- Mình về nhé!

Khanh gật đầu, vẻ mặt không còn vui như lúc chiều. Bỗng nhiên, Tường thấy có lỗi, gượng cười:

- Hay là anh em mình đi ăn thứ gì đó đi!

Cô lắc lắc mái tóc nâu:

- Em muốn về nhà.

Anh thả Khanh xuống đầu con dốc. Rồi như có điều gì đó khiến anh phải nán lại nhìn cô. Hai tay đút vào túi áo khoác, cô chầm chậm đi xuống con dốc nhỏ. Hôm đó, anh về nhà rất muộn...

Vắng Khanh, cả phòng trầm hẳn. Chẳng còn giọng nói trong trẻo, cái dáng mảnh khảnh nhanh nhẹn. Ai cũng buột miệng: “Nhớ Khanh quá!".

Chị trưởng phòng trêu:

- Tường nhớ cô bé ấy nhất đấy nhỉ?

Anh mỉm cười, lại cắm cúi với bản vẽ. Không có Khanh, anh thấy mình bận rộn, phải làm công việc nhiều hơn. Đôi lúc ngừng tay, anh cảm thấy thiếu thiếu, trống trải...

Mở ngăn kéo tìm cây bút dạ, tìm mãi không thấy, bực mình. anh kéo luôn ngăn tủ ra ngoài.

Thật bất ngờ, sâu trong góc ngăn là một lọ thủy tinh chứa đầy những viên kẹo trong trong, nhiều màu sắc, thơm lừng...

Anh mỉm cười, rồi rất tự nhiên, bóc luôn một viên, cho vào miệng. Một mảnh giấy từ vỏ bọc viên kẹo rơi ra: ''Cuộc sống là một bức tranh muôn màu. Hãy chấp nhận và yêu tất cả những mảng màu mình có, anh ạ''.

Tò mò xen lẫn thích thú quên mất việc anh tìm cây bút dạ, anh bóc tiếp viên thứ hai, thứ ba, thứ tư. Mỗi viên là một câu chúc rất ngộ.

Cuối cùng anh quyết định đóng nắp hộp lại, cất vào chỗ cũ.

Và cứ thế, thành một thói quen. Mỗi sáng ngồi vào bàn, việc đầu tiên anh làm là nhón lấy một viên kẹo, chờ đợi một lời chúc ngộ nghĩnh.

Những chiếc kẹo vơi dần, vơi dần trong lọ thủy tinh. Đến khi chỉ còn lại vài ba chiếc thì Khanh trở lại.

Anh không gặp được cô. Chỉ nghe nói là cô đi đâu ngang qua đây, thấy nhớ mọi người nên ghé vào thăm rồi đi ngay.

Lúc đó, anh sang phòng kế hoạch chưa về.

Không nghe thấy Khanh hỏi gì về anh, mà anh cũng không tiện hỏi ai, nên thôi. Về bàn làm việc lật giở từng tập tài liệu, bản vẽ, kể cả mở chiếc lọ thủy tinh, Tường thấy cũng chỉ còn đúng năm viên kẹo.

Không thấy Khanh để lại gì cho anh, một mảnh giấy với vài dòng thăm hỏi chẳng hạn... Có gì đó gần giống với sự thất vọng lẫn bực bội vô lý xuất hiện trong lòng.

Hình như cả ngày hôm đó anh làm việc nhiều hơn, để xua đi những cảm giác kỳ lạ...

Cơn mưa chiều ập tới, mọi người ngồi trêu chọc nhau. Anh bỗng nhớ đến giọng ngập ngùng khe khẽ của Khanh hôm nào: “Anh cho em đi nhờ một đoạn nhé...”.

Anh nhớ cái vẻ trẻ con của cô lúc ngồi sau xe, xuýt xoa vì lạnh. Cũng lâu lắm rồi mới có một cô gái ngồi sau lưng anh như thế...

Anh thảng thốt nhận ra mình đang nhớ Khanh. Nhưng không hiểu sao có gì đó ngăn lại, tựa như chính anh không dám tin vào cảm giác của mình.

Đôi khi, cảm giác chỉ là cảm giác. Mà anh thì cần nhiều hơn thế. Anh cần một niềm tin...

Tường không biết mình đã nói gì với Khanh dưới tán lá xanh của cây sấu già đầu con dốc nhỏ. Anh chỉ biết mình đã đứng chờ Khanh từ lâu lắm rồi. Có lần, anh chỉ kịp nhìn thấy cái dáng mảnh khảnh của Khanh bước xuống xe buýt phía bên kia đường.

Cũng có lần, anh đứng nhìn theo chân cô nghịch ngợm, vừa đi vừa nhảy lên để chạm vào những chiếc lá.

Nhiều lúc, anh cố ghìm mình, không bật gọi tên Khanh. Đó là khi anh nhìn thấy cô đơn độc, lặng lẽ ngồi phịch xuống dưới chiếc cổng màu xanh, rũ đầy những chùm hoa cát đằng.

Chờ đợi, chẳng biết để làm gì, hay chỉ để cho mình một cơ hội...

Cho đến khi Khanh ngước đôi mắt ướt nhìn Tường, thì thầm: "Em biết thế nào anh cũng đến mà!'', trong anh vỡ òa...

Hình như có điều gì đó mới mẻ đang nảy mầm đâu đây thật nguyên lành tinh khôi...

Hình như tay Khanh đang nằm gọn trong bàn tay ấm áp của anh.

Hình như... đó là tình yêu. Mà không, anh biết chắc chắn, đó chính là tình yêu...

Theo Thế Giới Văn Hóa
 
T

thao

Guest
Câu chuyện thật nhẹ nhàng và lãng mạn nhi
 
PA83

PA83

鸡子鸭子!
4/4/06
231
2
18
TB
Đúng sở trường sở đoản của em rùi!!!!!!!!!!!!
Chia Tay

Anh lặng lẽ và tôi cùng lặng lẽ
Ngồi bên nhau hai đứa chẳng nói rằng
Không trách móc sao lòng đau đến thế
Mưa hạ buồn trong ngõ mắt giăng giăng
Tìm tay nhau nhưng không đành lại cất
Tiếng thở dài sườn sượt chiếm thinh không
Đối diện nhau cả hai cùng gục mặt
Vui được sao, khi vụt tắt lửa lòng
Ai là kẻ thứ ba vừa bước khẽ
Vào cuộc tình hai kẻ vốn cuồng si
Một ngã đường đành chia hai lối rẽ
Anh và tôi hàn gắn nữa làm gì ?
Tôi đứng dậy chào anh lần sau cuối
Bất chợt lòng như vạn mối kim châm
Anh quỳ xin cho lần đầu mang tội
Phụ tình nhau hối hận đến trăm năm
Chân quỵ xuống từ lúc nào không biết
Ôm chầm nhau nức nỡ khóc cho nhau
Nhưng từ đây lòng đâu còn da diết
Như ban đầu hoa mộng thắm tình trao
Đẩy nhau ra cả hai cùng đứng dậy
Đi vào trong mưa gió hạ lao đao
Không đứng lại không một lần tay vẫy
Tình qua rồi như một thoáng chiêm bao.
 
camchuong

camchuong

Sơ cấp
17/10/04
11
0
1
HT- HN
SweetNovember nói:
:wall: :wall: :wall: :wall:
Hichic... chỉ đập đầu được 4 lần thôi, admin ko cho phép đập thêm. LÀM SAO CHO HẢ GIẬN ĐÂY??

Chị ơi, đập trong này thôi nhé. Chứ đập ở ngoài đau đầu lắm đấy.
 
N

Nguyễn Bình

Đại ngố
22/11/05
308
2
0
TP HCM
Mình thấy dân kế toán cũng lãng mạn đấy chứ. Thơ văn này, hát hò này, vận động quyên góp giúp đỡ này,.... Đọc trong này mới thấy trí tuệ tập thể quả là vô giá.
 
be_xinh

be_xinh

Guest
Có 1 điều em vẫn cứ thắc mắc hoài,thế nào là tình yêu thật sự??làm sao để biết đâu là tình yêu thực sự?đâu là những cơn say nắng??đâu là cảm giác thoáng qua??Em chỉ sợ 1 lúc nào đó mình sẽ ngộ nhận,ko phân biệt được đâu là tình yêu thật sự!!!
 
dragon76

dragon76

Cao cấp
12/3/04
257
2
18
Rất cám ơn SW đã cho mọi người một câu chuyện tình yêu rất nhẹ nhàng và lãn mạn, và cả cái tựa đề của câu chuyện cũng rấy ý nghĩa nữa ," Như là tình yêu" , tình yêu cứ nhẹ nhàng len lõi vào trái tim Tường lúc nào không hay nhỉ, mong rằng người tặng câu chuyện này cho mọi người sẽ tìm được cho mình một " Như là tình yêu" một ngày nào đó.
 
Sửa lần cuối:
S

SweetNovember

Guest
thao nói:
Câu chuyện thật nhẹ nhàng và lãng mạn nhi
Thanks!

camchuong1976 nói:
Chị ơi, đập trong này thôi nhé. Chứ đập ở ngoài đau đầu lắm đấy.
Hehe.. em biết rồi còn gì, chị đâu có dũng cảm để đập ở ngoài thế này.
 
S

SweetNovember

Guest
be_xinh nói:
Có 1 điều em vẫn cứ thắc mắc hoài,thế nào là tình yêu thật sự??làm sao để biết đâu là tình yêu thực sự?đâu là những cơn say nắng??đâu là cảm giác thoáng qua??Em chỉ sợ 1 lúc nào đó mình sẽ ngộ nhận,ko phân biệt được đâu là tình yêu thật sự!!!
Tình yêu thật sự là cái còn ở lại sau khi những "cảm giác thoáng qua", những "cơn say nắng" đã qua đi.
 

Xem nhiều

Webketoan Zalo OA